TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 70
Chương 70: Nói chuyện nghiêm túc

Bà bỗng nhớ ra gì đó, vội vàng đổi giọng: “Tống Tổng, anh nói đùa rồi! Mau gọi giám chế tới, Tống Tổng muốn chuyển tiền ngay bây giờ!”

Sở Hạ Tinh lập tức giơ tay gọi người, cảm thấy phải giữ chặt tiền cái đã. Lỡ đâu lỡ miệng nói hớ, con vịt đến miệng còn bay mất thì đúng là lỗ nặng.

Tống Văn Dạ: “...”

Đúng là người thẳng thắn đến mức thực dụng, lúc có tiền và không có tiền là hai bộ mặt khác nhau.

Buổi ghé thăm đoàn phim của Tống Văn Dạ nhanh chóng kết thúc. Đoàn phim được nghỉ sớm để ăn tối cùng giám chế, mọi người vừa ăn vừa cười nói rôm rả, hiếm hoi có một buổi tối thảnh thơi như vậy. Tống Văn Dạ không muốn làm phiền lâu, sau khi xử lý xong ngân sách liền lặng lẽ chuẩn bị rời đi. Lúc ấy chỉ có Sở Hạ Tinh và Hàn Sở Ninh tiễn anh ra ngoài.

Tại bãi đỗ xe, Sở Hạ Tinh và Hàn Sở Ninh tiễn Tống Văn Dạ đến tận xe, lịch sự chào tạm biệt: “Tống Tổng, đi đường cẩn thận.”

Tống Văn Dạ vốn định mở cửa lên xe, nhưng do dự một lúc rồi lại quay người lại, lên tiếng: “Sở Hạ Tinh, tôi có chuyện muốn nói với cô, liên quan đến hợp đồng của cô.”

Ánh mắt Tống Văn Dạ liếc sang Hàn Sở Ninh đang đứng cạnh Sở Hạ Tinh, anh ngập ngừng hỏi: “Biên kịch có thể nghe không?”

Sở Hạ Tinh điềm nhiên đáp: “Có thể, cô ấy không có gì không được nghe cả.”

Dù sao Hàn Sở Ninh cũng là người trực tiếp xử lý hợp đồng của bà, nói đúng ra thì Tống Văn Dạ trao đổi với Hàn Sở Ninh còn hợp lý hơn.

Hàn Sở Ninh ngoan ngoãn đứng nép sau lưng Sở Hạ Tinh, giống như một cái đuôi nhỏ bám theo, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Tống Văn Dạ nhận ra hai người họ khá thân thiết, lúc này mới bình tĩnh mở lời:

“Chuyện hợp đồng của cô, Hạ Hoành đã nói qua với tôi rồi. Tôi nghĩ nếu cô đã có kế hoạch rõ ràng cho tương lai của mình thì sau này muốn sang nhượng hay hủy hợp đồng một cách hòa bình cũng được. Giống như cô từng nói, không cần phải làm mọi chuyện trở nên căng thẳng.”

Hàn Sở Ninh nghe Tống Văn Dạ nói chuyện tử tế như vậy thì không khỏi sửng sốt. Ai bảo trước đó cô gái còn nghi ngờ thân phận của anh?

Sở Hạ Tinh cảm thán: “Không hổ là Tống Tổng, độ lượng thật đấy?”

Tống Văn Dạ mỉm cười: “Tôi vốn tưởng cô muốn làm diễn viên, nhưng giờ xem ra không phải, có vẻ cô muốn làm đạo diễn hơn. Vậy thì hợp đồng nghệ sĩ quả thực cũng không có nhiều ý nghĩa. Tôi biết trước kia cô gặp phải không ít rắc rối, có thể cũng từng làm vài chuyện bốc đồng, nhưng bây giờ bắt đầu lại vẫn chưa muộn. Bộ phim này chính là một khởi đầu tốt.”

Tống Văn Dạ không tiện nói thẳng là muốn “cô” cắt đứt liên hệ với “kim chủ” bí ẩn nào đó, chỉ có thể dùng cách nói vòng vo nhẹ nhàng để khuyên “cô” quay về con đường chính đạo: “Đạo diễn Sở Hạ Tinh từng làm ra rất nhiều phim hay, tên cô cũng là Hạ Tinh, biết đâu sau này thật sự có thể trở thành một đạo diễn tài ba nổi danh trong giới, giống như bà ấy. Cho nên đừng làm những chuyện ngốc nghếch nữa.”

Hàn Sở Ninh: “?”

Hàn Sở Ninh: Tống Tổng, xin lỗi, không cần giống đạo diễn Sở đâu, cô ấy chính là đạo diễn Sở!

Sở Hạ Tinh nghe những lời chân thành của Tống Văn Dạ, trầm mặc vài giây rồi bình thản hỏi: “Anh thấy Sở Hạ Tinh lợi hại lắm sao? Anh không cảm thấy bà ấy cũng từng làm nhiều chuyện rất ngốc à?”

Tống Văn Dạ tỏ vẻ khó hiểu: “Sao cơ?”

Sở Hạ Tinh cười nhạt, có chút giễu cợt: “Sở Hạ Tinh cả đời đơn độc, không con không cái, ngoài việc làm phim thì chẳng biết làm gì khác. Mọi người đều nói bà ấy mạnh mẽ đến mức chẳng giống phụ nữ, đến cuối đời còn phải để cháu gái lo tang sự. Anh vẫn thấy bà ấy lợi hại à? Không thấy bà ấy cũng làm ra không ít chuyện dại dột sao?”

Hàn Sở Ninh nghe đến đây thì hoảng hồn toát mồ hôi lạnh, vội ho khan liên tục: “Khụ khụ... khụ khụ...”

Trời ơi, tự vạch trần thân phận kiểu này là sao?

Tống Văn Dạ điềm tĩnh đáp: “Tôi không thấy vậy. Dù nhiều người bàn tán đạo diễn Sở Hạ Tinh không quan tâm đến gia đình, nhưng tôi cho rằng không phải là bà ấy không thể vun vén, mà là bà ấy không muốn làm thôi. Nếu bà ấy thật sự muốn thì cũng có thể làm tốt.”

“Còn cô, tôi tin là cô sẽ trở thành một đạo diễn xuất sắc. Đạo diễn Sở chỉ là không gặp đúng thời đại, còn cô sau này có thể tự do hơn bà ấy.”

Đây là lời thật lòng của Tống Văn Dạ. Anh cho rằng một người có sự nghiệp là điều rất quan trọng, dù làm tốt hay không. Anh vẫn mong có thể giúp Sở Hạ Tinh tìm được điều “cô” thực sự muốn theo đuổi, thay vì bị cuốn vào những cám dỗ tầm thường, cũng là để trả lại phần ân tình đối với bố của “cô”.

Sở Hạ Tinh thấy anh nói rất nghiêm túc, nhẹ giọng đáp: “Hy vọng là vậy.”

13

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.