0 chữ
Chương 69
Chương 69: Chiêu trò
Sở Hạ Tinh: “Sao lại không? Nếu anh không quen thì để tôi mặc cả giùm. Một trăm triệu không được, năm chục triệu thì sao?”
Tống Văn Dạ lặng lẽ nhìn “cô” đầy hứng khởi, ánh mắt sâu thẳm, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Sở Hạ Tinh thấy anh không đáp, dịu giọng nói tiếp: “Thôi được, vậy tôi mặc cả tiếp, mười triệu được không?”
Tống Văn Dạ vẫn yên lặng nhìn “cô”.
Sở Hạ Tinh thở dài: “Thôi được rồi được rồi, chúng ta vẫn còn có thể thương lượng, năm triệu được chưa?”
Tống Văn Dạ vẫn im lặng.
Sở Hạ Tinh thấy vậy thì nhíu mày, bắt đầu bất mãn, nói có chút cáu: “Năm trăm ngàn mà cũng không được? Anh quá đáng rồi đấy, chốt giá hai trăm ngàn, không giảm thêm được nữa đâu.”
Tống Văn Dạ cuối cùng cũng lên tiếng: “Được.”
Sở Hạ Tinh ban đầu còn đang giả vờ giận dữ, vừa nghe câu đó liền đổi mặt ngay lập tức, thu lại vẻ diễn xuất, ung dung nói: “OK, lời to rồi, tôi vốn cũng không định đòi nhiều vậy.”
Tống Văn Dạ: “?”
Thật sự toàn là chiêu trò?
Sở Hạ Tinh vui vẻ nói: “Là anh bảo tôi giở chiêu đấy nhé.”
Tống Văn Dạ trầm ngâm vài giây, xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Thôi, cũng đúng như tôi ước lượng, lúc nãy giám chế cũng tính sơ sơ rồi.”
Sở Hạ Tinh nhướng mày: “Chỗ nào đúng? Rõ ràng là anh bị tôi moi thêm rồi.”
Tống Văn Dạ điềm tĩnh nói: “Cô không tiêu tiền vào những chỗ không nên tiêu, vậy thì không thể gọi là tôi chi nhiều hơn. Mấy cảnh quay quan trọng sắp tới, cộng thêm thù lao đạo diễn của cô, thực ra con số cũng chẳng chênh bao nhiêu.”
Tống Văn Dạ không phải loại ngốc chỉ biết móc tiền. Anh thực ra hiểu rõ sổ sách, đại khái cũng biết Sở Hạ Tinh đã tiêu tiền vào đâu. Lần trước cô xin thêm là để trả cho biên kịch và hậu kỳ, còn đẳng cấp của Hàn Sở Ninh thì đúng là xứng đáng với giá trị đó. Lần này là quay bổ sung mấy cảnh quan trọng, cũng không phải vung tiền bừa bãi.
Dù rằng “cô” có đủ trò để moi tiền, nhưng thực tế không phải vì mưu lợi cá nhân, thậm chí còn chưa từng nhắc đến thù lao đạo diễn.
“Thù lao đạo diễn?” Sở Hạ Tinh nghe xong sững lại, giọng điềm đạm nói: “Anh không cần trả thêm đâu, tôi gộp chung với đạo diễn trước đó là được rồi.”
Tống Văn Dạ: “Tại sao? Nhưng cô quay tốt hơn ông ta?”
Sở Hạ Tinh: “Vì đó là quy tắc. Tôi chưa có tác phẩm nào chính thức, chưa đủ tư cách để nhận thù lao cao như vậy.”
Dù kiếp trước bà từng là đạo diễn nổi tiếng, từng được trả thù lao rất cao, nhưng bà đâu ngây thơ đến mức nghĩ rằng bắt đầu lại từ đầu với thân phận Sở Hạ Tâm vô danh thì vẫn có thể cầm về mức thu nhập đó. Giới làm phim này vốn cần tích lũy kinh nghiệm và danh tiếng. Đạo diễn nổi tiếng ngồi nhà làm giám chế cũng kiếm bạc tỷ, trong khi đạo diễn vô danh bám đoàn suốt ngày chưa chắc kiếm được bằng một phần nhỏ của họ.
Tống Văn Dạ thoáng hiện vẻ mơ hồ, anh không hiểu sao người vừa mới còn giở chiêu đòi tiền, giờ lại từ chối nhận thù lao đạo diễn?
Sở Hạ Tinh thở dài, giải thích: “Trợ lý đạo diễn, đạo diễn điều hành, tổng đạo diễn, mỗi bước thăng cấp đều phải mất nhiều năm trời. Có người cả đời cũng không ngồi được ghế đạo diễn, đơn giản là vì họ không có cái duyên đó. Nhưng chỉ cần quay được tác phẩm đầu tay, sau đó mọi thứ sẽ trở nên thuận lợi hơn, tạo ra bước ngoặt.”
Rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đạo diễn cả đời chưa từng thật sự chỉ đạo một bộ phim nghiêm túc. Nhưng chỉ cần có cơ hội làm bộ đầu tiên, đặt được nền móng, sau này phát triển sẽ hanh thông. Bởi vậy, có người chấp nhận giảm thù lao chỉ để nắm lấy cơ hội thay đổi vận mệnh.
Sở Hạ Tinh điềm tĩnh nói: “Anh chọn một người không có kinh nghiệm như tôi làm đạo diễn, mà tôi còn quay lại đòi anh trả thù lao cao, vậy thì quá không biết điều rồi.”
Dù bà biết mình có thể quay tốt, nhưng Tống Văn Dạ lại không biết gì cả. Trong giới mà có người chịu tin tưởng vô điều kiện như vậy thì đó chính là quý nhân, là ân tình không thể đong đếm bằng tiền.
“Tất nhiên, đợi tôi quay xong bộ phim này thì khác. Lúc đó anh có đưa tiền, tôi tuyệt đối không từ chối. Nhưng phim đầu tiên thì không giống vậy.” Sở Hạ Tinh xem “Người Trong Tim Ở Chốn Xa” như là một khởi đầu mới, bà tin rằng mình có thể tái gia nhập giới làm phim.
Tống Văn Dạ nghe xong, mắt khẽ lóe sáng, thấp giọng nói: “Nghe vậy thì cô cũng có chân thành đấy chứ, không thể nói là chỉ biết giở chiêu.”
Sở Hạ Tinh bị chọc cười, khẽ hừ một tiếng: “Nhóc con, cái này không gọi là chân thành, đây là quy tắc giang hồ, làm người phải biết có chừng mực.”
Tống Văn Dạ lại nghe thấy cách xưng hô kia, ánh mắt sâu thẳm, từng chữ từng chữ hỏi lại: “Nhóc con?”
Sở Hạ Tinh: “...”
Tống Văn Dạ lặng lẽ nhìn “cô” đầy hứng khởi, ánh mắt sâu thẳm, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Sở Hạ Tinh thấy anh không đáp, dịu giọng nói tiếp: “Thôi được, vậy tôi mặc cả tiếp, mười triệu được không?”
Tống Văn Dạ vẫn yên lặng nhìn “cô”.
Sở Hạ Tinh thở dài: “Thôi được rồi được rồi, chúng ta vẫn còn có thể thương lượng, năm triệu được chưa?”
Tống Văn Dạ vẫn im lặng.
Sở Hạ Tinh thấy vậy thì nhíu mày, bắt đầu bất mãn, nói có chút cáu: “Năm trăm ngàn mà cũng không được? Anh quá đáng rồi đấy, chốt giá hai trăm ngàn, không giảm thêm được nữa đâu.”
Tống Văn Dạ cuối cùng cũng lên tiếng: “Được.”
Sở Hạ Tinh ban đầu còn đang giả vờ giận dữ, vừa nghe câu đó liền đổi mặt ngay lập tức, thu lại vẻ diễn xuất, ung dung nói: “OK, lời to rồi, tôi vốn cũng không định đòi nhiều vậy.”
Thật sự toàn là chiêu trò?
Sở Hạ Tinh vui vẻ nói: “Là anh bảo tôi giở chiêu đấy nhé.”
Tống Văn Dạ trầm ngâm vài giây, xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Thôi, cũng đúng như tôi ước lượng, lúc nãy giám chế cũng tính sơ sơ rồi.”
Sở Hạ Tinh nhướng mày: “Chỗ nào đúng? Rõ ràng là anh bị tôi moi thêm rồi.”
Tống Văn Dạ điềm tĩnh nói: “Cô không tiêu tiền vào những chỗ không nên tiêu, vậy thì không thể gọi là tôi chi nhiều hơn. Mấy cảnh quay quan trọng sắp tới, cộng thêm thù lao đạo diễn của cô, thực ra con số cũng chẳng chênh bao nhiêu.”
Tống Văn Dạ không phải loại ngốc chỉ biết móc tiền. Anh thực ra hiểu rõ sổ sách, đại khái cũng biết Sở Hạ Tinh đã tiêu tiền vào đâu. Lần trước cô xin thêm là để trả cho biên kịch và hậu kỳ, còn đẳng cấp của Hàn Sở Ninh thì đúng là xứng đáng với giá trị đó. Lần này là quay bổ sung mấy cảnh quan trọng, cũng không phải vung tiền bừa bãi.
“Thù lao đạo diễn?” Sở Hạ Tinh nghe xong sững lại, giọng điềm đạm nói: “Anh không cần trả thêm đâu, tôi gộp chung với đạo diễn trước đó là được rồi.”
Tống Văn Dạ: “Tại sao? Nhưng cô quay tốt hơn ông ta?”
Sở Hạ Tinh: “Vì đó là quy tắc. Tôi chưa có tác phẩm nào chính thức, chưa đủ tư cách để nhận thù lao cao như vậy.”
Dù kiếp trước bà từng là đạo diễn nổi tiếng, từng được trả thù lao rất cao, nhưng bà đâu ngây thơ đến mức nghĩ rằng bắt đầu lại từ đầu với thân phận Sở Hạ Tâm vô danh thì vẫn có thể cầm về mức thu nhập đó. Giới làm phim này vốn cần tích lũy kinh nghiệm và danh tiếng. Đạo diễn nổi tiếng ngồi nhà làm giám chế cũng kiếm bạc tỷ, trong khi đạo diễn vô danh bám đoàn suốt ngày chưa chắc kiếm được bằng một phần nhỏ của họ.
Sở Hạ Tinh thở dài, giải thích: “Trợ lý đạo diễn, đạo diễn điều hành, tổng đạo diễn, mỗi bước thăng cấp đều phải mất nhiều năm trời. Có người cả đời cũng không ngồi được ghế đạo diễn, đơn giản là vì họ không có cái duyên đó. Nhưng chỉ cần quay được tác phẩm đầu tay, sau đó mọi thứ sẽ trở nên thuận lợi hơn, tạo ra bước ngoặt.”
Rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đạo diễn cả đời chưa từng thật sự chỉ đạo một bộ phim nghiêm túc. Nhưng chỉ cần có cơ hội làm bộ đầu tiên, đặt được nền móng, sau này phát triển sẽ hanh thông. Bởi vậy, có người chấp nhận giảm thù lao chỉ để nắm lấy cơ hội thay đổi vận mệnh.
Sở Hạ Tinh điềm tĩnh nói: “Anh chọn một người không có kinh nghiệm như tôi làm đạo diễn, mà tôi còn quay lại đòi anh trả thù lao cao, vậy thì quá không biết điều rồi.”
Dù bà biết mình có thể quay tốt, nhưng Tống Văn Dạ lại không biết gì cả. Trong giới mà có người chịu tin tưởng vô điều kiện như vậy thì đó chính là quý nhân, là ân tình không thể đong đếm bằng tiền.
“Tất nhiên, đợi tôi quay xong bộ phim này thì khác. Lúc đó anh có đưa tiền, tôi tuyệt đối không từ chối. Nhưng phim đầu tiên thì không giống vậy.” Sở Hạ Tinh xem “Người Trong Tim Ở Chốn Xa” như là một khởi đầu mới, bà tin rằng mình có thể tái gia nhập giới làm phim.
Tống Văn Dạ nghe xong, mắt khẽ lóe sáng, thấp giọng nói: “Nghe vậy thì cô cũng có chân thành đấy chứ, không thể nói là chỉ biết giở chiêu.”
Sở Hạ Tinh bị chọc cười, khẽ hừ một tiếng: “Nhóc con, cái này không gọi là chân thành, đây là quy tắc giang hồ, làm người phải biết có chừng mực.”
Tống Văn Dạ lại nghe thấy cách xưng hô kia, ánh mắt sâu thẳm, từng chữ từng chữ hỏi lại: “Nhóc con?”
Sở Hạ Tinh: “...”
13
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
