0 chữ
Chương 55
Chương 55: Gián điệp nhỏ
Người trong đoàn phim đều là cáo già, ngoài mặt thì khách sáo lịch sự, thực ra trong lòng ai cũng có toan tính riêng. Việc thay đạo diễn chẳng ảnh hưởng gì đến thu nhập của tổ quay, nên giám đốc hình ảnh lập tức “đạp” đạo diễn Vương để lập công, mong giành được cơ hội hợp tác tiếp theo với Hạ Hoành, dù gì nhà sản xuất cũng là người có tiếng nói quyết định trong việc chọn ekip chính!
Trong phòng nghỉ, trợ lý Lý Tinh đứng ngoài hành lang ngó nghiêng một vòng, rồi quay lại đầy lo lắng thông báo: “Mọi người lần lượt bị gọi vào nói chuyện hết rồi, có khi nào họ cố tình bôi xấu chị không.”
Lý Tinh biết rõ những người trong công ty không ưa Sở Hạ Tinh, mà đạo diễn Vương lại thường xuyên qua lại với họ, chắc chắn sẽ kết bè kết phái để đổi trắng thay đen, ai biết họ sẽ dựng chuyện đến mức nào.
Sở Hạ Tinh lại tỏ ra bình thản: “Có gì đâu mà bôi xấu.”
Lý Tinh sốt ruột: “Không được! Em phải đi nghe ngóng một chút, rồi quay về báo tin cho chị!”
Sở Hạ Tinh cười trêu: “Em định đi làm gián điệp à?”
Lý Tinh nghiêm túc nói: “Lỡ họ nói linh tinh thì sao? Dù sao em cũng phải nhìn tận mắt mới yên tâm.”
Sở Hạ Tinh biết Lý Tinh nhỏ tiếng, e là chẳng chen nổi vào chuyện gì, nhưng cũng không muốn làm cụt hứng người ta, nên không cản lại, chỉ nhìn cô nàng chạy biến ra ngoài. Một mình ngồi trong phòng nghỉ, bà vốn định gọi điện cho Hàn Sở Ninh để hỏi chuyện hợp đồng, ai ngờ cửa phòng lại nhẹ nhàng mở ra.
“Về rồi à, gián điệp nhỏ?” Sở Hạ Tinh ngẩng đầu cười, nhưng khi trông thấy gương mặt quen quen, ngay lập tức sững lại, nhắc nhở: “Anh đi nhầm phòng rồi, đây không phải đoàn phim của các anh.”
Người bước vào chính là diễn viên nhỏ từng chạm mặt ở cửa quán ăn. Vì trong toà nhà có nhiều đoàn phim thuê chung, chỉ khác tầng lầu nên chuyện nhân viên đi nhầm phòng cũng khá thường gặp.
Tống Văn Dạ im lặng vài giây, sau cùng dứt khoát bước vào phòng, chậm rãi nói: “Xin hỏi, cô là Sở Hạ Tinh đúng không? Tôi là người bên công ty, Hạ Hoành... à, Hạ Tổng vẫn đang ở phòng bên. Tôi muốn tìm cô nói chuyện trước, liên quan đến chuyện hôm qua với đạo diễn Vương.”
Sở Hạ Tinh nghe vậy thì hơi sững người, nhướng mày cười: “Anh là người của công ty?”
Tống Văn Dạ gật đầu đầy bình tĩnh. Trong phòng có một chiếc bàn dài cỡ lớn, anh thản nhiên ngồi xuống đối diện với “cô”, còn nghiêm túc lấy giấy bút ra ghi chép: “Hôm qua tại sao hai người lại xảy ra mâu thuẫn trên phim trường?”
Sở Hạ Tinh trả lời thẳng thắn: “Vì ông ta quay tệ quá nên tôi thay người luôn.”
Tống Văn Dạ: “Cụ thể là tệ ở chỗ nào?”
Sở Hạ Tinh đang bận nhắn tin cho Hàn Sở Ninh, đáp gọn lỏn: “Dàn cảnh tệ, chỉ đạo diễn xuất tệ, tư cách con người cũng tệ.”
Trong phòng nghỉ, trợ lý Lý Tinh đứng ngoài hành lang ngó nghiêng một vòng, rồi quay lại đầy lo lắng thông báo: “Mọi người lần lượt bị gọi vào nói chuyện hết rồi, có khi nào họ cố tình bôi xấu chị không.”
Lý Tinh biết rõ những người trong công ty không ưa Sở Hạ Tinh, mà đạo diễn Vương lại thường xuyên qua lại với họ, chắc chắn sẽ kết bè kết phái để đổi trắng thay đen, ai biết họ sẽ dựng chuyện đến mức nào.
Lý Tinh sốt ruột: “Không được! Em phải đi nghe ngóng một chút, rồi quay về báo tin cho chị!”
Sở Hạ Tinh cười trêu: “Em định đi làm gián điệp à?”
Lý Tinh nghiêm túc nói: “Lỡ họ nói linh tinh thì sao? Dù sao em cũng phải nhìn tận mắt mới yên tâm.”
Sở Hạ Tinh biết Lý Tinh nhỏ tiếng, e là chẳng chen nổi vào chuyện gì, nhưng cũng không muốn làm cụt hứng người ta, nên không cản lại, chỉ nhìn cô nàng chạy biến ra ngoài. Một mình ngồi trong phòng nghỉ, bà vốn định gọi điện cho Hàn Sở Ninh để hỏi chuyện hợp đồng, ai ngờ cửa phòng lại nhẹ nhàng mở ra.
“Về rồi à, gián điệp nhỏ?” Sở Hạ Tinh ngẩng đầu cười, nhưng khi trông thấy gương mặt quen quen, ngay lập tức sững lại, nhắc nhở: “Anh đi nhầm phòng rồi, đây không phải đoàn phim của các anh.”
Tống Văn Dạ im lặng vài giây, sau cùng dứt khoát bước vào phòng, chậm rãi nói: “Xin hỏi, cô là Sở Hạ Tinh đúng không? Tôi là người bên công ty, Hạ Hoành... à, Hạ Tổng vẫn đang ở phòng bên. Tôi muốn tìm cô nói chuyện trước, liên quan đến chuyện hôm qua với đạo diễn Vương.”
Sở Hạ Tinh nghe vậy thì hơi sững người, nhướng mày cười: “Anh là người của công ty?”
Tống Văn Dạ gật đầu đầy bình tĩnh. Trong phòng có một chiếc bàn dài cỡ lớn, anh thản nhiên ngồi xuống đối diện với “cô”, còn nghiêm túc lấy giấy bút ra ghi chép: “Hôm qua tại sao hai người lại xảy ra mâu thuẫn trên phim trường?”
Tống Văn Dạ: “Cụ thể là tệ ở chỗ nào?”
Sở Hạ Tinh đang bận nhắn tin cho Hàn Sở Ninh, đáp gọn lỏn: “Dàn cảnh tệ, chỉ đạo diễn xuất tệ, tư cách con người cũng tệ.”
0
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
