0 chữ
Chương 34
Chương 34: Quay phim kiểu thử đại
Trong mắt Sở Hạ Tinh, đạo diễn Vương là một tay vô năng chính hiệu, có lẽ cả đời chưa từng đạo diễn cho ra hồn. Trước đây chỉ lăn lộn loanh quanh trong các đoàn phim, giờ khoác long bào lên vẫn chẳng giống thái tử.
Tổ quay phim lắp máy theo quy trình, đạo diễn Vương lật kịch bản phành phạch: “Để xem nào, đến cảnh của ai rồi.”
Sở Hạ Tinh đã sớm xem lịch quay, không chờ đạo diễn lên tiếng, tự nhiên bước tới trước ống kính, đứng đúng vị trí của mình một cách chuẩn xác. Nam chính tên là Tào Ngạn Cương, cũng là lần đầu đóng phim, bước đi lóng ngóng bên cạnh Sở Hạ Tinh, mỗi lần đối mặt với máy quay đều tỏ rõ vẻ lúng túng.
Đạo diễn Vương nhìn vào màn hình giám sát, hô lên: “Ê, cậu dịch sang trái chút, đứng thế chưa đúng.”
Tào Ngạn Cương nhìn Sở Hạ Tinh rồi quay sang nhìn đạo diễn, bối rối chỉ vào mình, ngập ngừng hỏi: “Là... tôi ạ?”
Sở Hạ Tinh: “Là anh đấy.”
Đạo diễn Vương: “Tất nhiên là cậu rồi! Không phải cậu thì ai!”
Tào Ngạn Cương như bừng tỉnh, vội vàng điều chỉnh tư thế một cách vụng về: “À à à...”
Đạo diễn Vương cau mày: “Không đúng, không đúng! Cậu quay lại đi, sang trái cũng không được, lùi về sau một bước nữa!”
Thấy đạo diễn nhíu mày, Tào Ngạn Cương lập tức càng thêm căng thẳng, vội vàng lùi về sau một bước.
Đạo diễn Vương chăm chú nhìn vào màn hình giám sát, xoa cằm lầu bầu: “Sao lại thế này? Sao lại trông kỳ kỳ? Rốt cuộc có quay nổi không đây?”
Tào Ngạn Cương trước giờ chưa từng đóng phim, hoàn toàn xem lời đạo diễn như thánh chỉ. Giờ mãi không đạt yêu cầu, anh ta căng thẳng đến mức mồ hôi túa đầy trán. Tuy đạo diễn Vương chỉ là một tên hổ giấy chẳng ra gì, nhưng với một diễn viên tay mơ chưa từng có kinh nghiệm như anh ta, nhiêu đó cũng đủ khiến người ta run sợ.
Tào Ngạn Cương lúng túng nói: “Đạo diễn Vương, tôi... tôi làm sai chỗ nào?”
Đạo diễn Vương đáp: “Để tôi nghĩ xem, cậu bước chéo về phía sau một chút.”
Nghe thấy sự chỉ đạo lộn xộn của tên đạo diễn rởm, Sở Hạ Tinh thật sự không ngờ một cảnh đơn giản như vậy mà quay hoài không xong. Bà thở dài khe khẽ, khó nghe đến mức gần như không ai nhận ra, sau đó trực tiếp đưa tay kéo vạt áo Tào Ngạn Cương, khẽ ra hiệu cho anh ta nhích lại gần “cô” hai bước. Thấy vẻ mặt Tào Ngạn Cương vẫn ngơ ngác, bà nhàn nhạt nói: “Mắt nhìn vào ống kính phía sau lưng tôi.”
“Không phải tôi bảo đi chéo về sau sao, sao cậu lại đi sang hướng đó.” Đạo diễn Vương đang định nổi cơn khi nhìn thấy Tào Ngạn Cương loay hoay không đúng chỗ, nhưng vừa nhìn vào màn hình, ông ta lại dịu giọng xuống, ngạc nhiên nói: “Ồ, vậy mà lại được đấy, quay thử luôn đi.”
Sở Hạ Tinh: “...”
Quay thử? Ông quay phim mà cũng toàn kiểu thử đại như thế à?
Tổ quay phim lắp máy theo quy trình, đạo diễn Vương lật kịch bản phành phạch: “Để xem nào, đến cảnh của ai rồi.”
Sở Hạ Tinh đã sớm xem lịch quay, không chờ đạo diễn lên tiếng, tự nhiên bước tới trước ống kính, đứng đúng vị trí của mình một cách chuẩn xác. Nam chính tên là Tào Ngạn Cương, cũng là lần đầu đóng phim, bước đi lóng ngóng bên cạnh Sở Hạ Tinh, mỗi lần đối mặt với máy quay đều tỏ rõ vẻ lúng túng.
Đạo diễn Vương nhìn vào màn hình giám sát, hô lên: “Ê, cậu dịch sang trái chút, đứng thế chưa đúng.”
Tào Ngạn Cương nhìn Sở Hạ Tinh rồi quay sang nhìn đạo diễn, bối rối chỉ vào mình, ngập ngừng hỏi: “Là... tôi ạ?”
Đạo diễn Vương: “Tất nhiên là cậu rồi! Không phải cậu thì ai!”
Tào Ngạn Cương như bừng tỉnh, vội vàng điều chỉnh tư thế một cách vụng về: “À à à...”
Đạo diễn Vương cau mày: “Không đúng, không đúng! Cậu quay lại đi, sang trái cũng không được, lùi về sau một bước nữa!”
Thấy đạo diễn nhíu mày, Tào Ngạn Cương lập tức càng thêm căng thẳng, vội vàng lùi về sau một bước.
Đạo diễn Vương chăm chú nhìn vào màn hình giám sát, xoa cằm lầu bầu: “Sao lại thế này? Sao lại trông kỳ kỳ? Rốt cuộc có quay nổi không đây?”
Tào Ngạn Cương trước giờ chưa từng đóng phim, hoàn toàn xem lời đạo diễn như thánh chỉ. Giờ mãi không đạt yêu cầu, anh ta căng thẳng đến mức mồ hôi túa đầy trán. Tuy đạo diễn Vương chỉ là một tên hổ giấy chẳng ra gì, nhưng với một diễn viên tay mơ chưa từng có kinh nghiệm như anh ta, nhiêu đó cũng đủ khiến người ta run sợ.
Đạo diễn Vương đáp: “Để tôi nghĩ xem, cậu bước chéo về phía sau một chút.”
Nghe thấy sự chỉ đạo lộn xộn của tên đạo diễn rởm, Sở Hạ Tinh thật sự không ngờ một cảnh đơn giản như vậy mà quay hoài không xong. Bà thở dài khe khẽ, khó nghe đến mức gần như không ai nhận ra, sau đó trực tiếp đưa tay kéo vạt áo Tào Ngạn Cương, khẽ ra hiệu cho anh ta nhích lại gần “cô” hai bước. Thấy vẻ mặt Tào Ngạn Cương vẫn ngơ ngác, bà nhàn nhạt nói: “Mắt nhìn vào ống kính phía sau lưng tôi.”
“Không phải tôi bảo đi chéo về sau sao, sao cậu lại đi sang hướng đó.” Đạo diễn Vương đang định nổi cơn khi nhìn thấy Tào Ngạn Cương loay hoay không đúng chỗ, nhưng vừa nhìn vào màn hình, ông ta lại dịu giọng xuống, ngạc nhiên nói: “Ồ, vậy mà lại được đấy, quay thử luôn đi.”
Quay thử? Ông quay phim mà cũng toàn kiểu thử đại như thế à?
2
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
