0 chữ
Chương 33
Chương 33: Ninh Ninh là mèo hay chó
Lý Tinh nửa hiểu nửa không, cảm thán: “Chả trách chị là chị em, em nghe còn chẳng hiểu mấy.”
Sở Hạ Tinh: “Vì em vẫn là trẻ con mà.”
Lý Tinh thì thầm: “Thật ra chúng ta cũng cỡ tuổi nhau thôi mà.”
Hai người đúng là xấp xỉ tuổi nhau, chỉ là Sở Hạ Tâm trông từng trải hơn hẳn, lại đi làm và vào nghề sớm hơn, nên Lý Tinh mới lễ phép gọi một tiếng “chị”.
Sở Hạ Tinh không nhịn được trêu: “Em gọi chị là chị là còn hời đấy, để Ninh Ninh mà biết chắc tức chết luôn.” Ai bảo Hàn Sở Ninh gọi bà là “dì cả”, thế là cô gái hoàn toàn rớt xuống đáy hệ thống vai vế rồi.
Lý Tinh thường nghe Sở Hạ Tinh nhắc tới “Ninh Ninh”, nhưng không biết Ninh Ninh là ai. Sở Hạ Tinh còn từng nói kịch bản “Người Trong Tim Ở Chốn Xa” dở như thể do Ninh Ninh dùng chân viết, khiến Lý Tinh không khỏi tưởng tượng lung tung, nghĩ Ninh Ninh là sinh vật nào đó thường xuyên đạp lên bàn phím.
Lý Tinh tò mò hỏi: “Ninh Ninh là mèo hay chó chị nuôi à?”
Sở Hạ Tinh: “Cũng gần như vậy.”
Lý Tinh: “Ồ ồ ồ, nuôi tụi nhỏ đó có mệt không chị? Em cũng đang định nuôi mèo.”
Sở Hạ Tinh nhớ tới nếp sống của Hàn Sở Ninh, mô tả: “Cũng không mệt lắm, chỉ là nó hay biến phòng thành bãi chiến trường, suốt ngày nằm ườn trên giường như không xương, mềm oặt thành một cục luôn ấy.”
Lý Tinh: “Chà, đúng kiểu mấy bé mèo chó luôn!”
Ở một nơi xa trong trung tâm thành phố, Hàn Sở Ninh đột nhiên hắt xì một cái. Cô gái sờ mũi đầy nghi hoặc, hoàn toàn không biết mình vừa bị dì cả nói xấu tơi tả.
Sau giờ nghỉ, Sở Hạ Tinh dặm lại lớp trang điểm rồi trở về đoàn phim, chuẩn bị bước vào vòng quay tiếp theo.
“Người Trong Tim Ở Chốn Xa” là một bộ phim tình cảm khoa học viễn tưởng kinh phí thấp, kể về chuyện tình giữa nữ chính người Trái Đất và nam chính người ngoài hành tinh. Đạo diễn là một ông chú trung niên thích khoác lác, béo ngậy và tự cao tự đại; nam chính là một tiểu thịt tươi tuyến mười tám mặt vuông, da ngăm; còn kịch bản thì rối rắm vô lý, hoàn toàn chẳng có logic nào, hội tụ đủ mọi yếu tố của một bộ phim flop.
Tất nhiên, Sở Hạ Tâm cũng góp phần không nhỏ vào “thành tích flop” của phim. Dù sao “cô” hiện tại cũng chỉ là nghệ sĩ tuyến mười tám từng lên hẳn bản tin xã hội, nổi tiếng kiểu tai tiếng, danh tiếng chẳng tốt là bao. Ở trong đoàn mỗi ngày, “cô” giữ tâm thế lặng như nước chết, chỉ nghĩ đơn giản: Sống sót qua ngày là được rồi, cái dàn này mà còn mong ra tác phẩm kinh điển à?
“Ê, chuyển cảnh quay tiếp theo đi!” Đạo diễn họ Vương ngồi chễm chệ sau màn hình giám sát, một tay cầm kịch bản giấy, tay kia cầm bộ đàm. Trợ lý bên cạnh còn cẩn thận cầm quạt mini giúp đạo diễn hạ nhiệt, trông y như một vị “hoàng đế” trong phim trường.
Sở Hạ Tinh: “Vì em vẫn là trẻ con mà.”
Lý Tinh thì thầm: “Thật ra chúng ta cũng cỡ tuổi nhau thôi mà.”
Hai người đúng là xấp xỉ tuổi nhau, chỉ là Sở Hạ Tâm trông từng trải hơn hẳn, lại đi làm và vào nghề sớm hơn, nên Lý Tinh mới lễ phép gọi một tiếng “chị”.
Sở Hạ Tinh không nhịn được trêu: “Em gọi chị là chị là còn hời đấy, để Ninh Ninh mà biết chắc tức chết luôn.” Ai bảo Hàn Sở Ninh gọi bà là “dì cả”, thế là cô gái hoàn toàn rớt xuống đáy hệ thống vai vế rồi.
Lý Tinh thường nghe Sở Hạ Tinh nhắc tới “Ninh Ninh”, nhưng không biết Ninh Ninh là ai. Sở Hạ Tinh còn từng nói kịch bản “Người Trong Tim Ở Chốn Xa” dở như thể do Ninh Ninh dùng chân viết, khiến Lý Tinh không khỏi tưởng tượng lung tung, nghĩ Ninh Ninh là sinh vật nào đó thường xuyên đạp lên bàn phím.
Sở Hạ Tinh: “Cũng gần như vậy.”
Lý Tinh: “Ồ ồ ồ, nuôi tụi nhỏ đó có mệt không chị? Em cũng đang định nuôi mèo.”
Sở Hạ Tinh nhớ tới nếp sống của Hàn Sở Ninh, mô tả: “Cũng không mệt lắm, chỉ là nó hay biến phòng thành bãi chiến trường, suốt ngày nằm ườn trên giường như không xương, mềm oặt thành một cục luôn ấy.”
Lý Tinh: “Chà, đúng kiểu mấy bé mèo chó luôn!”
Ở một nơi xa trong trung tâm thành phố, Hàn Sở Ninh đột nhiên hắt xì một cái. Cô gái sờ mũi đầy nghi hoặc, hoàn toàn không biết mình vừa bị dì cả nói xấu tơi tả.
Sau giờ nghỉ, Sở Hạ Tinh dặm lại lớp trang điểm rồi trở về đoàn phim, chuẩn bị bước vào vòng quay tiếp theo.
“Người Trong Tim Ở Chốn Xa” là một bộ phim tình cảm khoa học viễn tưởng kinh phí thấp, kể về chuyện tình giữa nữ chính người Trái Đất và nam chính người ngoài hành tinh. Đạo diễn là một ông chú trung niên thích khoác lác, béo ngậy và tự cao tự đại; nam chính là một tiểu thịt tươi tuyến mười tám mặt vuông, da ngăm; còn kịch bản thì rối rắm vô lý, hoàn toàn chẳng có logic nào, hội tụ đủ mọi yếu tố của một bộ phim flop.
“Ê, chuyển cảnh quay tiếp theo đi!” Đạo diễn họ Vương ngồi chễm chệ sau màn hình giám sát, một tay cầm kịch bản giấy, tay kia cầm bộ đàm. Trợ lý bên cạnh còn cẩn thận cầm quạt mini giúp đạo diễn hạ nhiệt, trông y như một vị “hoàng đế” trong phim trường.
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
