TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46: Nhà ma

Nghe Tiền Tiểu Đa nói vậy, con ma nọ mím chặt môi, vẻ mặt thoáng chút bối rối và xấu hổ.

Tiền Tiểu Đa thấy thế, cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp: “Ồ, vay đến mức không trả nổi, tâm lý chịu không được, thế là dứt khoát tự sát, chết là hết nợ đúng không? Giờ thì hay rồi, chết thành ma rồi thì lại lôi chuyện thương bố mẹ ra nói nhảm với tôi? Sao lúc quyết định tự tử, anh không nghĩ đến bố mẹ anh đi?”

Đứa con trai duy nhất mắt thấy sắp được nhìn con trưởng thành, tốt nghiệp, có bạn gái, chuẩn bị kết hôn đến nơi. Đùng một cái lại đi tự sát. Sao lúc đó hắn không nghĩ xem hai ông bà già sẽ phải chịu cú sốc lớn đến mức nào chứ!

Mặt con ma nóng bừng, chút liêm sỉ còn sót lại khiến hắn xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng Tiền Tiểu Đa vẫn chưa buông tha, tiếp tục xát muối vào vết thương: “Anh còn mặt mũi trách người ta chiếm hời của nhà anh à? Sao anh không nghĩ xem nguyên nhân sâu xa của mọi chuyện là gì? Lúc sống thì mơ mộng hão huyền, ham ăn chơi hưởng lạc, chạy đi vay tiền qua mạng. Đến lúc không trả nổi thì hèn nhát bất tài, chỉ biết trốn tránh bằng cách tự sát. Chết thì cũng chết rồi, anh chết cũng chẳng sao, bố mẹ anh cùng lắm cũng chỉ mất đi một thằng con bất hiếu, biết đâu sau này lại là chuyện tốt ấy chứ.”

Vẻ không phục thoáng qua trên mặt con ma.

Tiền Tiểu Đa: “Ối chà, chẳng lẽ tôi nói sai à?”

Con ma mím chặt môi, vẫn không nói gì nhưng vẻ mặt không phục thì lồ lộ ra ngoài.

Tiền Tiểu Đa lắc đầu “chậc chậc”, lòng đầy khinh bỉ: “Còn nói thương bố mẹ... Kể cả có thật sự không sống nổi muốn chết đi nữa, sao không chết ở chỗ nào xa xa ấy? Cứ phải chết trong căn nhà mới này, biến một căn nhà đang yên đang lành thành nhà có ma ám thì dĩ nhiên là bán chẳng được giá rồi!”

Cho nên, thủ phạm gây ra tất cả chuyện này vẫn chính là hắn!

Tiền Tiểu Đa biết thứ cặn bã thế này hết thuốc chữa rồi. Cô cũng chẳng phải chuyên gia giáo dục gì, hơi đâu mà đi cải tạo tư tưởng cho một con ma vô phương cứu chữa.

Khinh bỉ chán chê, Tiền Tiểu Đa vươn tay, túm lấy con ma dưới đất nhấc bổng lên.

Con ma thấy mình bị nhấc bổng lên không trung, mặt lập tức biến sắc vì kinh hãi: “Cô, cô định làm gì?”

Tiền Tiểu Đa: “Hỏi anh thêm một câu nữa!”

Con ma run như cầy sấy, lắp ba lắp bắp: “Câu, câu gì?” Hắn nhất định sẽ thành thật trả lời!

Nhưng mà có thể đừng túm hắn lơ lửng giữa không trung thế này được không? Cảnh này làm hắn nhớ lại trận đòn như trời giáng trước đó của Tiền Tiểu Đa.

Con ma tỏ rõ: Hắn sợ thật rồi!

“Mỗi tối anh lẩn khuất trong căn nhà này, bật đèn làm cái gì?” Vì bất mãn mà đuổi cặp vợ chồng trẻ mua nhà đi thì cô còn hiểu được. Nhưng người ta đã bị đuổi đi rồi, sao tối nào cũng phải làm ra vẻ đáng sợ như thế? Chuyện này Tiền Tiểu Đa không tài nào hiểu nổi.

Con ma ngơ ngác: “Tôi, tôi có bật đèn đâu!”

Tiền Tiểu Đa cau mày, quát lên: “Nói láo! Còn dám bảo không! Trước khi lên đây tôi đã cố tình đứng dưới nhà nhìn lên rồi, phòng của anh rõ ràng là có ánh sáng!”

Nghe đến đây, con ma mới như bừng tỉnh ngộ, vội khóc lóc giải thích: “Ngài à, tôi thật sự không bật đèn!” Thấy Tiền Tiểu Đa nghe xong câu này sắc mặt càng sa sầm, hắn hoảng hốt bổ sung: “Tôi thật sự không có lừa ngài!”

“Vậy ánh sáng đó là từ đâu ra?” Tiền Tiểu Đa gặng hỏi.

Con ma cúi đầu, lí nhí đáp: “Tôi... tôi chỉ mở máy tính chơi một lát thôi.”

Hề hề, chỉ một lát thôi sao? E là không chỉ có thế đâu nhỉ? Hết thuốc chữa rồi, thật sự hết thuốc chữa rồi!

Tiền Tiểu Đa lắc đầu, gương mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm con ma trong tay, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười.

Nụ cười này khiến con ma bất giác run lên cầm cập.

Quả nhiên, ngay giây sau, hắn lại một lần nữa nếm trải trận đòn như vũ bão ban nãy. Bị đánh đến hấp hối, mềm nhũn như đống bùn lầy nằm liệt trên mặt đất, Tiền Tiểu Đa mới dừng tay, phủi phủi tay.

7

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.