0 chữ
Chương 42
Chương 42: Hiện thực
“Thật đó, thật đó! Lúc nãy tôi mới thấy!” Một bóng người nhỏ bé chen vào đám đông, khoa tay múa chân diễn tả.
Nhiều người bỏ dở công việc đang làm, đổ xô ra phía bến cảng hóng chuyện.
Chiếc thuyền cá này trở về với khoang thuyền đầy ắp, họ chưa từng thấy chiếc thuyền nào ra khơi một chuyến mà mang về nhiều chiến lợi phẩm đến vậy.
“Chúng tôi đi cả nửa năm chưa chắc đã được nhiều như thế này.” Đám thanh niên trong trấn vây quanh thuyền trưởng, không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
Thuyền cá ra khơi, lúc không may mắn thì đến vốn cũng chẳng thu lại được, còn khi vận may tới, chỉ một chuyến đi biển cũng đủ sống sung túc một thời gian dài.
Giữa những ánh mắt ngưỡng mộ, mọi người đổ dồn về phía con cá kỳ lạ nằm trong lưới. Một thuyền viên lấy máy ảnh ra, hào hứng chụp lại khoảnh khắc đó.
Nó bị lưới trói chặt, toàn thân dính đầy bùn đất và máu, vảy cũng đã mất đi vẻ sáng bóng. Dù bị người ta dùng xiên cá chọc vào, nó cũng không hề có phản ứng.
Thuyền trưởng tươi cười nói chuyện với những người xung quanh. Khi bàn đến việc xử lý nó thế nào, có người đề nghị bán lấy giá cao, có người lại khuyên nên thả nó đi.
Chỉ có thuyền trưởng và các thuyền viên mới biết lý do cho chuyến đi bội thu lần này.
Họ đã bắt được sinh vật kỳ lạ đó. Nó không nói nhưng những ai nhìn vào mắt nó đều đọc được suy nghĩ của nó: Thả nó ra, thuyền sẽ đầy cá.
Quả nhiên khi thả lưới lần nữa, mọi chuyện diễn ra đúng như vậy. Mọi người trên thuyền đều vô cùng phấn khích nhưng rồi họ đã nuốt lời.
Nó là cả một gia tài lớn!
Nhưng vài ngày sau, thấy nó sắp không qua khỏi, đột nhiên có người nói rằng ăn thịt nó có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ.
Lời đồn hoang đường như vậy, dĩ nhiên có người không tin nhưng cũng không ít kẻ tin theo. Ông chủ nhà trọ duy nhất trong trấn là một trong số đó, ông ta tin sái cổ.
Con gái ông ta bị bệnh, bác sĩ nói không chữa được. Giờ đây, ông ta thấy được tia hy vọng.
Sinh vật kỳ lạ kia ngày một yếu đi, dường như chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn. Cuối cùng, giữa những tranh cãi, thuyền trưởng lên tiếng quyết định.
Nếu nó không sống nổi, chi bằng cứ tận dụng cho triệt để.
Bác sĩ trong trấn định lén thả nó đi, tiếc là hành động thất bại, ngược lại còn bị một đám người trói lại. Hình ảnh cuối cùng ông thấy là một nụ cười thoáng hiện trên gương mặt đầy vảy của nó.
Nụ cười ấy có gì đó kỳ quái khó tả, khiến người ta phải rùng mình.
Hầu hết người dân trong trấn đều được chia một miếng thịt nhỏ. Ban đầu, họ cảm thấy khỏe khoắn lạ thường, những bệnh vặt trên người quả thực đã khỏi hẳn. Tất cả mọi người đều tin, những ai vốn còn do dự cũng không ngần ngại nữa.
Nhưng bắt đầu từ đêm thứ hai, trong trấn có người chết. Lúc này họ mới nhớ tới vị bác sĩ bị trói và nhốt trong phòng.
Tất cả đã quá muộn.
Những ngày sau đó, thị trấn trở nên yên ắng lạ thường, ngay cả ban ngày cũng không thấy một bóng người trên phố. Vị bác sĩ đi gõ cửa từng nhà, người ra mở cửa toàn thân che kín mít, những mảng vảy xanh sẫm nơi cổ tay áo không tài nào giấu được.
Nhìn những người hàng xóm quen thuộc ngày một biến dạng, không còn giống người, ông nhớ lại nụ cười cuối cùng của sinh vật kia, mặt mày tái mét.
Người dân trong trấn đã biến thành quái vật. Họ không thể rời khỏi vùng biển này nữa, khi ánh mặt trời ló dạng, họ phải quay về biển cả.
Hòn đảo hẻo lánh này dần chìm vào quên lãng đối với thế giới bên ngoài. Những ai tìm đến đây đều mất tích không một dấu vết do tàu chìm.
…
Một vệt nắng ngoài cửa sổ rọi lên ngọn cây, thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng chim hót líu lo. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc đều đều vang lên.
Người nằm trên giường bệnh nhắm nghiền mắt, gương mặt không một chút huyết sắc. Cô như đang say ngủ nhưng lại quá tĩnh lặng.
Nhiều người bỏ dở công việc đang làm, đổ xô ra phía bến cảng hóng chuyện.
Chiếc thuyền cá này trở về với khoang thuyền đầy ắp, họ chưa từng thấy chiếc thuyền nào ra khơi một chuyến mà mang về nhiều chiến lợi phẩm đến vậy.
“Chúng tôi đi cả nửa năm chưa chắc đã được nhiều như thế này.” Đám thanh niên trong trấn vây quanh thuyền trưởng, không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
Thuyền cá ra khơi, lúc không may mắn thì đến vốn cũng chẳng thu lại được, còn khi vận may tới, chỉ một chuyến đi biển cũng đủ sống sung túc một thời gian dài.
Giữa những ánh mắt ngưỡng mộ, mọi người đổ dồn về phía con cá kỳ lạ nằm trong lưới. Một thuyền viên lấy máy ảnh ra, hào hứng chụp lại khoảnh khắc đó.
Thuyền trưởng tươi cười nói chuyện với những người xung quanh. Khi bàn đến việc xử lý nó thế nào, có người đề nghị bán lấy giá cao, có người lại khuyên nên thả nó đi.
Chỉ có thuyền trưởng và các thuyền viên mới biết lý do cho chuyến đi bội thu lần này.
Họ đã bắt được sinh vật kỳ lạ đó. Nó không nói nhưng những ai nhìn vào mắt nó đều đọc được suy nghĩ của nó: Thả nó ra, thuyền sẽ đầy cá.
Quả nhiên khi thả lưới lần nữa, mọi chuyện diễn ra đúng như vậy. Mọi người trên thuyền đều vô cùng phấn khích nhưng rồi họ đã nuốt lời.
Nó là cả một gia tài lớn!
Nhưng vài ngày sau, thấy nó sắp không qua khỏi, đột nhiên có người nói rằng ăn thịt nó có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ.
Con gái ông ta bị bệnh, bác sĩ nói không chữa được. Giờ đây, ông ta thấy được tia hy vọng.
Sinh vật kỳ lạ kia ngày một yếu đi, dường như chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn. Cuối cùng, giữa những tranh cãi, thuyền trưởng lên tiếng quyết định.
Nếu nó không sống nổi, chi bằng cứ tận dụng cho triệt để.
Bác sĩ trong trấn định lén thả nó đi, tiếc là hành động thất bại, ngược lại còn bị một đám người trói lại. Hình ảnh cuối cùng ông thấy là một nụ cười thoáng hiện trên gương mặt đầy vảy của nó.
Nụ cười ấy có gì đó kỳ quái khó tả, khiến người ta phải rùng mình.
Hầu hết người dân trong trấn đều được chia một miếng thịt nhỏ. Ban đầu, họ cảm thấy khỏe khoắn lạ thường, những bệnh vặt trên người quả thực đã khỏi hẳn. Tất cả mọi người đều tin, những ai vốn còn do dự cũng không ngần ngại nữa.
Tất cả đã quá muộn.
Những ngày sau đó, thị trấn trở nên yên ắng lạ thường, ngay cả ban ngày cũng không thấy một bóng người trên phố. Vị bác sĩ đi gõ cửa từng nhà, người ra mở cửa toàn thân che kín mít, những mảng vảy xanh sẫm nơi cổ tay áo không tài nào giấu được.
Nhìn những người hàng xóm quen thuộc ngày một biến dạng, không còn giống người, ông nhớ lại nụ cười cuối cùng của sinh vật kia, mặt mày tái mét.
Người dân trong trấn đã biến thành quái vật. Họ không thể rời khỏi vùng biển này nữa, khi ánh mặt trời ló dạng, họ phải quay về biển cả.
Hòn đảo hẻo lánh này dần chìm vào quên lãng đối với thế giới bên ngoài. Những ai tìm đến đây đều mất tích không một dấu vết do tàu chìm.
…
Một vệt nắng ngoài cửa sổ rọi lên ngọn cây, thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng chim hót líu lo. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc đều đều vang lên.
Người nằm trên giường bệnh nhắm nghiền mắt, gương mặt không một chút huyết sắc. Cô như đang say ngủ nhưng lại quá tĩnh lặng.
7
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
