TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31: Đảo thần bí

Triệu Đại Thành kinh hãi nhìn con quái vật đang lao về phía mình, mắt đảo một vòng rồi chạy thẳng về phía Lục Dư. Cậu ta muốn hai người này đỡ đòn giúp, để mình có thể chạy thoát theo sau.

Nhưng Lục Dư lúc này không rảnh tay để ý đến cậu ta.

“Anh...” Tô Nam Chi vung cây gậy sắt trong tay, chặn trước mặt Triệu Đại Thành: "Chạy nhanh thật đấy!”

Triệu Đại Thành nhìn chằm chằm cây gậy sắt trước mặt, sắc mặt tối sầm, cậu ta dùng sức nắm lấy cây gậy, định đổi chỗ với Tô Nam Chi.

Xét về sức lực, Tô Nam Chi không thể nào bằng một người đàn ông cao to hơn mình. Cô loạng choạng sắp ngã xuống đất thì Lục Dư kịp thời đỡ lấy, rồi một tay khống chế Triệu Đại Thành, đá vào chân cậu ta. Triệu Đại Thành hét lên một tiếng thảm thiết, ngã vật xuống nền đất ướt sũng.

Tô Nam Chi nhìn tình hình xung quanh, cố nén ý muốn xông lên đá thêm cho cậu ta một phát nữa, rồi quay người chạy ra ngoài.

Động tĩnh bên này chắc chắn sẽ thu hút thêm nhiều quái vật nữa. Vì một phút nóng giận mà đẩy mình vào chỗ nguy hiểm thì không đáng.

Đám quái vật trên đảo gần như dốc toàn bộ lực lượng, không bỏ sót ngóc ngách nào để truy lùng họ. Chẳng còn nơi nào an toàn để ẩn náu nữa rồi, những chỗ họ có thể nghĩ ra, lũ quái vật còn nghĩ tới nhanh hơn.

Căn nhà ban nãy rõ ràng là một cái bẫy.

Lũ quái vật đã để mắt đến nó từ lâu. Chúng không vội vàng xông vào bắt người ngay mà gọi thêm đồng bọn phục kích xung quanh, tạo thành vòng vây rồi mới hành động, hòng tóm gọn tất cả trong một mẻ.

Tô Nam Chi và Lục Dư chạy xuyên qua thị trấn, vòng một cung lớn, cuối cùng mới tìm được chút thời gian thở dốc ở một vị trí rìa thị trấn, gần ngọn núi phía sau.

Bên dưới, lũ quái vật ngẩng đầu nhìn lên, kiểm tra xem có ai trốn trên cây không, trong khi hai người họ đang ở một điểm mù trên mái nhà gần đó.

Vị trí này, nếu chỉ dựa vào sức mình, Tô Nam Chi không thể leo lên được, ít nhất là không nhanh đến vậy. Cô được Lục Dư kéo lên.

Ban đầu, Tô Nam Chi còn tự thấy mình đúng là gánh nặng cho anh chàng này, định bụng bảo hay là anh cứ ở trên này trốn trước, cô tự đi tìm một chỗ nào đó mình có thể tới được, biết đâu còn kịp.

Với độ cao này mà một tay kéo người lên, trong nhận thức của cô, việc đó hơi bị khó. Ấy thế mà, anh thật sự chỉ dùng một tay nắm lấy cô, dùng sức một chút đã nhấc bổng cả người cô lên, nhẹ nhàng như thể cô chỉ là một cây chổi vậy.

Tô Nam Chi chợt có một thắc mắc: Những người chơi có khả năng vượt trội rõ rệt so với người thường, có thể bay trên mái nhà, lướt trên tường như thế này là trường hợp cá biệt, hay là rất nhiều?

Cô cảm thấy lo lắng và bất an sâu sắc cho tương lai của mình. Với trình độ của cô mà đặt giữa những người chơi như vậy thì trụ được bao lâu? Nói cách khác, cô có thể sống sót trong trò chơi này bao lâu nữa? Nếu chắc chắn phải chết, cô muốn chọn một cách nhẹ nhàng, ít đau đớn hơn...

Tô Nam Chi hít một hơi thật sâu, cẩn thận liếc nhìn bóng lưng lũ quái vật đầu cá đang rời đi.

Họ khá may mắn, mưa đã tạnh. Nếu gặp phải mưa lớn, ngồi trên mái nhà hứng mưa là chuyện nhỏ, bị bệnh mới là chuyện lớn.

“Cảm... cảm ơn." Tô Nam Chi lúc này nói năng cũng không được lưu loát cho lắm. Mấy ngày nay, quãng đường cô chạy còn nhiều hơn cả năm trước cộng lại. Nếu không phải nhờ trò chơi sinh tồn này, cô còn không biết mình lại có tiềm năng đến thế.

Lục Dư giơ tay áo lên lau vết máu trên dao. Nghe thấy lời cảm ơn của Tô Nam Chi, anh chỉ khẽ nhướng mắt, đáp lại một tiếng nhàn nhạt, hơi thở không có nhiều biến động.

Cao thủ đúng là cao thủ, Tô Nam Chi thầm nghĩ.

Bản lĩnh này không phải ngày một ngày hai mà luyện thành được. Hoặc là anh đã lăn lộn trong trò chơi này khá lâu hoặc là bản thân vốn đã lợi hại. Tô Nam Chi thiên về khả năng thứ hai hơn.

1

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.