0 chữ
Chương 83
Chương 83: Cứ hái thoải mái
Ba người trò chuyện vài câu, xe lại tiếp tục chạy, hướng về phía ruộng nhà Khanh Mạnh Chúc.
Đường của thôn Bình Khẩu được sửa chữa rất tốt, xe chạy thẳng đến tận ruộng nhà cậu.
Xuống xe, Niên Tân Phỉ và Chu Yến nhìn thấy cảnh núi non xanh mướt và những cánh đồng chỉnh tề, nét mặt đều giãn ra.
Chu Yến quan sát xung quanh: "Môi trường ở đây tốt thật đấy."
Khanh Mạnh Chúc: "Ừ, xung quanh đây không có sản xuất công nghiệp nên không bị ô nhiễm gì cả, chủ yếu là trồng trọt và du lịch."
Chu Yến: "Thật tuyệt, non xanh nước biếc thì mới có rau ngon."
Khanh Mạnh Chúc dẫn họ đi dọc theo bờ ruộng: "Mấy thửa ruộng phía trước là của nhà tôi, chính là mấy thửa liền kề với ruộng ớt."
Niên Tân Phỉ nhìn chăm chú vào ruộng rau của nhà cậu: "Rau nhà anh trồng rất phong phú."
Khanh Mạnh Chúc: "Tôi cũng bán rau nên trồng khá nhiều loại."
Niên Tân Phỉ chỉ vào ruộng cà chua bên cạnh: "Đây là cà chua sao? Anh trồng cà chua nhiều thế?"
Khanh Mạnh Chúc nhìn những cây cà chua mới được cấy xuống đất, mỉm cười: "Hơn hai mẫu thôi, cũng bình thường, nhiều hơn nữa thì tôi không quản lý nổi."
Chu Yến nhìn quanh, tay đã thấy ngứa ngáy: "Lát nữa có thể hái rau nhà cậu không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Không cần đợi lát nữa đâu, bây giờ có thể hái được rồi. Cà chua ở ngoài ruộng đã chín rồi, có thể hái ăn."
Nghe Khanh Mạnh Chúc nói vậy, Chu Yến liền không khách sáo nữa, bước ngắn bước dài đi vào ruộng, đi đến luống trồng cà chua. Nhìn trái nhìn phải, chọn hai quả cà chua to đỏ mọng rồi hái xuống, đưa một quả cho Niên Tân Phỉ đang đi phía sau.
Không đợi Niên Tân Phỉ lên tiếng, Chu Yến đã lau cà chua vào áo rồi cắn một miếng to: "Sảng khoái!"
Niên Tân Phỉ cầm quả cà chua lên quan sát: "Cà chua chín đẹp thật."
Chu Yến: "Vị ngọt đậm đà, mọng nước, ăn ngon. Quả thật rất tuyệt vời! Tôi thấy cà chua này có thể ăn như trái cây luôn đó."
Khanh Mạnh Chúc: "Hậu vị có hơi chua đấy."
Chu Yến cảm nhận kỹ một chút rồi mới nói: "Đúng là vậy, nhưng mà phải chua chua ngọt ngọt mới ra vị cà chua, ngọt hoàn toàn thì cũng không ngon. À, rau diếp ngồng và rau xà lách bên này của cậu cũng mọc tốt đấy."
Chu Yến vừa ăn vừa quay đầu quan sát ruộng rau nhà Khanh Mạnh Chúc, trông có vẻ rất ngứa tay.
Khanh Mạnh Chúc lôi từ dưới đám rau ra chiếc sọt đựng rau chưa dùng đến lúc sáng, đưa một cái cho Chu Yến: "Anh cứ hái tự nhiên đi."
Chu Yến mỉm cười: "Vậy thì tôi không khách sáo nữa."
Niên Tân Phỉ không hái rau, chỉ hỏi: "Rau nhà anh trồng tốt như vậy, có ai trộm không?"
Khanh Mạnh Chúc chỉ vào cột kim loại bên bờ ruộng: "Bên kia có camera giám sát, tạm thời chưa có ai dám nhòm ngó rau nhà tôi."
Niên Tân Phỉ lúc này mới chú ý đến cột sắt màu xám bạc đó: "Nông nghiệp ở đây đúng là hiện đại hoá thật."
Họ đi dạo một vòng quanh ruộng rau rồi mới đến ruộng ớt.
Cây ớt nhà Khanh Mạnh Chúc mọc đặc biệt tươi tốt, từng cây một, giống như những lùm cây nhỏ. Niên Tân Phỉ có chiều cao hơi khiêm tốn, đứng vào trong ruộng ớt, cây ớt có thể cao đến tận ngực anh ta.
Điều đáng quý là cây không hề mọc vống, cây cao mà cành lá sum suê, cành nào cũng sai trĩu ớt xanh đỏ, giữa các cành còn có rất nhiều hoa ớt màu trắng.
Ước chừng không bao lâu nữa, những bông hoa nhỏ màu trắng này sẽ biến thành đợt ớt mới.
Ngực Niên Tân Phỉ phập phồng, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Anh ta đứng trong ruộng ớt, ngắm hoa, ngắm lá, ngắm quả, thỉnh thoảng lại ngồi xổm xuống xem cành và rễ bên dưới.
Thấy Niên Tân Phỉ như vậy, Chu Yến liền cười nói: "Giáo sư Niên sắp không rời chân nổi nữa rồi, cậu ở đây với anh ta đi, tôi tự đi dạo nhé?"
Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Bên kia cũng có thể đi dạo, từ đây đến ao bên kia đều là đất nhà tôi, ao cũng là của nhà tôi. Trong ao có đặt lờ, chắc là có cá. Hoa sen thì tôi đang dùng, tạm thời không hái được."
Chu Yến cười ha hả: "Được, vậy tôi đi dạo đây. Đối với một đầu bếp mà nói, đi dạo ruộng rau còn thú vị hơn đi chợ rau nhiều."
Niên Tân Phỉ không để ý đến Chu Yến nữa, quay sang hỏi ý kiến Khanh Mạnh Chúc: "Tôi có thể chụp ảnh được không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Đương nhiên là được. Hái hoa, hái lá, hái ớt cũng không thành vấn đề."
Niên Tân Phỉ mỉm cười: "Cảm ơn anh nhiều lắm."
Niên Tân Phỉ vừa chụp ảnh vừa hỏi: "Ớt của anh trồng chưa được ba tháng phải không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Tôi ươm mầm từ ngày 1 tháng Năm."
Niên Tân Phỉ cười: "Anh còn nhớ rõ ràng thế à?"
Khanh Mạnh Chúc: "Tôi có ghi chép lại việc trồng trọt, ngày nào ươm mầm, ngày nào cấy, ngày nào phun thuốc, ngày nào bón phân, đều nhớ rất rõ ràng."
Niên Tân Phỉ gật đầu lia lịa: "Thói quen này tốt đấy, lát nữa anh có thể gửi cho tôi xin một bản ghi chép được không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Tất nhiên, có thể giúp được giáo sư thì tôi rất vui."
Niên Tân Phỉ cười ngại ngùng: "Thật sự là ớt nhà anh tốt hơn ớt bên chỗ chúng tôi nhiều, quả cũng sai trĩu hơn. Anh đã hái ớt chưa? Bây giờ mỗi lần hái được khoảng bao nhiêu cân?"
Khanh Mạnh Chúc: "Tôi đã hái tổng thể hai lần rồi, bình quân mỗi mẫu được hai trăm hai mươi bảy cân."
Niên Tân Phỉ gật đầu: "Tốt thật đấy, bây giờ mới là thời kỳ đầu, đến thời kỳ thu hoạch hàng loạt, mỗi lần thu hoạch ước tính mỗi mẫu còn có thể tăng thêm năm mươi đến một trăm cân. Tôi thấy anh bón phân rất tốt, lứa ớt thứ hai cũng to như lứa đầu tiên."
Ớt không giống như các loại cây trồng khác, hiện tại cứ ba ngày Khanh Mạnh Chúc lại hái một lần, mỗi lần thu hoạch mỗi mẫu đều đạt hơn hai trăm cân, ớt có thể thu hoạch ít nhất ba tháng. Có nghĩa là, tổng sản lượng ớt nhà cậu có thể đạt hơn sáu nghìn cân mỗi mẫu.
Đây đã là một con số rất đáng kể rồi.
Đường của thôn Bình Khẩu được sửa chữa rất tốt, xe chạy thẳng đến tận ruộng nhà cậu.
Xuống xe, Niên Tân Phỉ và Chu Yến nhìn thấy cảnh núi non xanh mướt và những cánh đồng chỉnh tề, nét mặt đều giãn ra.
Chu Yến quan sát xung quanh: "Môi trường ở đây tốt thật đấy."
Khanh Mạnh Chúc: "Ừ, xung quanh đây không có sản xuất công nghiệp nên không bị ô nhiễm gì cả, chủ yếu là trồng trọt và du lịch."
Chu Yến: "Thật tuyệt, non xanh nước biếc thì mới có rau ngon."
Khanh Mạnh Chúc dẫn họ đi dọc theo bờ ruộng: "Mấy thửa ruộng phía trước là của nhà tôi, chính là mấy thửa liền kề với ruộng ớt."
Niên Tân Phỉ nhìn chăm chú vào ruộng rau của nhà cậu: "Rau nhà anh trồng rất phong phú."
Khanh Mạnh Chúc: "Tôi cũng bán rau nên trồng khá nhiều loại."
Khanh Mạnh Chúc nhìn những cây cà chua mới được cấy xuống đất, mỉm cười: "Hơn hai mẫu thôi, cũng bình thường, nhiều hơn nữa thì tôi không quản lý nổi."
Chu Yến nhìn quanh, tay đã thấy ngứa ngáy: "Lát nữa có thể hái rau nhà cậu không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Không cần đợi lát nữa đâu, bây giờ có thể hái được rồi. Cà chua ở ngoài ruộng đã chín rồi, có thể hái ăn."
Nghe Khanh Mạnh Chúc nói vậy, Chu Yến liền không khách sáo nữa, bước ngắn bước dài đi vào ruộng, đi đến luống trồng cà chua. Nhìn trái nhìn phải, chọn hai quả cà chua to đỏ mọng rồi hái xuống, đưa một quả cho Niên Tân Phỉ đang đi phía sau.
Không đợi Niên Tân Phỉ lên tiếng, Chu Yến đã lau cà chua vào áo rồi cắn một miếng to: "Sảng khoái!"
Chu Yến: "Vị ngọt đậm đà, mọng nước, ăn ngon. Quả thật rất tuyệt vời! Tôi thấy cà chua này có thể ăn như trái cây luôn đó."
Khanh Mạnh Chúc: "Hậu vị có hơi chua đấy."
Chu Yến cảm nhận kỹ một chút rồi mới nói: "Đúng là vậy, nhưng mà phải chua chua ngọt ngọt mới ra vị cà chua, ngọt hoàn toàn thì cũng không ngon. À, rau diếp ngồng và rau xà lách bên này của cậu cũng mọc tốt đấy."
Chu Yến vừa ăn vừa quay đầu quan sát ruộng rau nhà Khanh Mạnh Chúc, trông có vẻ rất ngứa tay.
Khanh Mạnh Chúc lôi từ dưới đám rau ra chiếc sọt đựng rau chưa dùng đến lúc sáng, đưa một cái cho Chu Yến: "Anh cứ hái tự nhiên đi."
Chu Yến mỉm cười: "Vậy thì tôi không khách sáo nữa."
Niên Tân Phỉ không hái rau, chỉ hỏi: "Rau nhà anh trồng tốt như vậy, có ai trộm không?"
Niên Tân Phỉ lúc này mới chú ý đến cột sắt màu xám bạc đó: "Nông nghiệp ở đây đúng là hiện đại hoá thật."
Họ đi dạo một vòng quanh ruộng rau rồi mới đến ruộng ớt.
Cây ớt nhà Khanh Mạnh Chúc mọc đặc biệt tươi tốt, từng cây một, giống như những lùm cây nhỏ. Niên Tân Phỉ có chiều cao hơi khiêm tốn, đứng vào trong ruộng ớt, cây ớt có thể cao đến tận ngực anh ta.
Điều đáng quý là cây không hề mọc vống, cây cao mà cành lá sum suê, cành nào cũng sai trĩu ớt xanh đỏ, giữa các cành còn có rất nhiều hoa ớt màu trắng.
Ước chừng không bao lâu nữa, những bông hoa nhỏ màu trắng này sẽ biến thành đợt ớt mới.
Ngực Niên Tân Phỉ phập phồng, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Anh ta đứng trong ruộng ớt, ngắm hoa, ngắm lá, ngắm quả, thỉnh thoảng lại ngồi xổm xuống xem cành và rễ bên dưới.
Thấy Niên Tân Phỉ như vậy, Chu Yến liền cười nói: "Giáo sư Niên sắp không rời chân nổi nữa rồi, cậu ở đây với anh ta đi, tôi tự đi dạo nhé?"
Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Bên kia cũng có thể đi dạo, từ đây đến ao bên kia đều là đất nhà tôi, ao cũng là của nhà tôi. Trong ao có đặt lờ, chắc là có cá. Hoa sen thì tôi đang dùng, tạm thời không hái được."
Chu Yến cười ha hả: "Được, vậy tôi đi dạo đây. Đối với một đầu bếp mà nói, đi dạo ruộng rau còn thú vị hơn đi chợ rau nhiều."
Niên Tân Phỉ không để ý đến Chu Yến nữa, quay sang hỏi ý kiến Khanh Mạnh Chúc: "Tôi có thể chụp ảnh được không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Đương nhiên là được. Hái hoa, hái lá, hái ớt cũng không thành vấn đề."
Niên Tân Phỉ mỉm cười: "Cảm ơn anh nhiều lắm."
Niên Tân Phỉ vừa chụp ảnh vừa hỏi: "Ớt của anh trồng chưa được ba tháng phải không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Tôi ươm mầm từ ngày 1 tháng Năm."
Niên Tân Phỉ cười: "Anh còn nhớ rõ ràng thế à?"
Khanh Mạnh Chúc: "Tôi có ghi chép lại việc trồng trọt, ngày nào ươm mầm, ngày nào cấy, ngày nào phun thuốc, ngày nào bón phân, đều nhớ rất rõ ràng."
Niên Tân Phỉ gật đầu lia lịa: "Thói quen này tốt đấy, lát nữa anh có thể gửi cho tôi xin một bản ghi chép được không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Tất nhiên, có thể giúp được giáo sư thì tôi rất vui."
Niên Tân Phỉ cười ngại ngùng: "Thật sự là ớt nhà anh tốt hơn ớt bên chỗ chúng tôi nhiều, quả cũng sai trĩu hơn. Anh đã hái ớt chưa? Bây giờ mỗi lần hái được khoảng bao nhiêu cân?"
Khanh Mạnh Chúc: "Tôi đã hái tổng thể hai lần rồi, bình quân mỗi mẫu được hai trăm hai mươi bảy cân."
Niên Tân Phỉ gật đầu: "Tốt thật đấy, bây giờ mới là thời kỳ đầu, đến thời kỳ thu hoạch hàng loạt, mỗi lần thu hoạch ước tính mỗi mẫu còn có thể tăng thêm năm mươi đến một trăm cân. Tôi thấy anh bón phân rất tốt, lứa ớt thứ hai cũng to như lứa đầu tiên."
Ớt không giống như các loại cây trồng khác, hiện tại cứ ba ngày Khanh Mạnh Chúc lại hái một lần, mỗi lần thu hoạch mỗi mẫu đều đạt hơn hai trăm cân, ớt có thể thu hoạch ít nhất ba tháng. Có nghĩa là, tổng sản lượng ớt nhà cậu có thể đạt hơn sáu nghìn cân mỗi mẫu.
Đây đã là một con số rất đáng kể rồi.
7
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
