TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 56
Chương 56: Cáo và rái cá

Minh Xuân Tích muốn ở lại qua đêm, phòng anh ở chính là phòng khách lần trước.

Tuy rằng không có ai đến ở, nhưng Khanh Mạnh Chúc đã giặt giũ phơi phóng chăn đệm, lần này thay ga gối mới.

Trong phòng vẫn là mùi nắng và nước giặt quen thuộc với Minh Xuân Tích. Mùi hương thật dễ chịu.

Trong nhà có thêm một người, Khanh Mạnh Chúc tưởng mình sẽ mất ngủ. Kết quả vừa lên giường, cơn buồn ngủ ập đến, cậu gần như ngủ thϊếp đi ngay lập tức.

Mãi cho đến khi bị tiếng chim hót đánh thức, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng.

Lấy điện thoại ra xem giờ, 5 giờ 50, đúng là giờ dậy sinh học của cậu.

Cậu rón rén bò dậy rửa mặt, mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng, mở cửa phòng định ra ngoài hái rau.

Tuy hôm nay là Tết Đoan Ngọ, nhưng rau vẫn phải bán.

Vào dịp Tết Đoan Ngọ, chắc hẳn nhà hàng của Địch Thái Dũng làm ăn còn tốt hơn ngày thường, rau nhất định không thể thiếu.

May mà đây đều là những công việc thường ngày vẫn hay làm, Khanh Mạnh Chúc nhanh chóng đi ra vườn rau, nhìn quanh, đã có rất nhiều người đang hái rau trên ruộng.

Rau tươi được đựng trong những chiếc sọt đủ màu sắc, xếp ngay ngắn trên bờ ruộng hoặc ven đường.

Khanh Mạnh Chúc đi ngang qua ruộng nhà Đàm Văn Lỗi, thấy ông ấy cũng mặc quần ủng, đang hái rau.

Cậu chủ động chào hỏi: "Chú Văn Lỗi, chào buổi sáng ạ."

Đàm Văn Lỗi ngẩng đầu lên: "Chào Mạnh Chúc, nhà cháu có khách à?"

Khanh Mạnh Chúc: "Sao chú biết ạ?"

Đàm Văn Lỗi: "Hôm qua chú thấy có xe đậu trước cửa nhà cháu, vẫn là người bạn kia sao?"

Khanh Mạnh Chúc lắc đầu: "Anh trai cháu ạ."

Đàm Văn Lỗi lập tức hiểu ra: "Con của người vợ sau ba cháu cưới à? Tốt thật đấy, có người cùng đón lễ vui thật."

Khanh Mạnh Chúc: "Vâng ạ. Thím và mọi người hôm nay có về không ạ?"

Giọng Đàm Văn Lỗi cao hơn một chút: "Về chứ! Hôm qua đã về rồi, lát nữa nhà chú còn lên núi hái lá trúc gói bánh ú nữa."

Khanh Mạnh Chúc bị niềm vui của ông ấy lây nhiễm, cũng mỉm cười: "Hôm nay nhà chú chắc ăn tiệc lớn rồi."

Hai người trò chuyện vài câu rồi ai về ruộng nấy hái rau.

Khanh Mạnh Chúc vừa nghe âm thanh xung quanh, tâm trạng vừa phấn chấn hẳn lên.

Nhiều năm rồi, lại được cùng người khác đón lễ, quả thực là một chuyện đáng ăn mừng.

Rau của họ còn chưa hái xong thì Địch Thái Dũng đã lái xe tải nhỏ đến, trên tay xách mấy túi quà, đưa cho Khanh Mạnh Chúc và Đàm Văn Lỗi mỗi người hai túi, nói là bánh ú nước tro và bánh ú nhân thịt do nhà hàng nhà ông ta gói.

Mọi người vui vẻ chào hỏi nhau, giao rau và tiền xong thì ai về nhà nấy.

Khanh Mạnh Chúc hái thêm một rổ rau và lá sen, lại ra đầu thôn mua thịt tươi, định về nhà nấu cháo thịt bò, hấp sườn lá sen... làm bữa sáng.

Khanh Mạnh Chúc về đến nhà, Minh Xuân Tích đã dậy rồi, đang ngồi làm việc trên máy tính ở phòng khách.

Ánh sáng từ máy tính hắt lên mặt anh, cũng chiếu vào mắt kính của anh, trông anh vô cùng đẹp trai.

Khanh Mạnh Chúc nhìn hai lần, không muốn làm phiền anh, quay người định đi ra ngoài.

"Chờ đã." Minh Xuân Tích ngẩng đầu lên, gọi cậu lại, "Đến xem camera giám sát."

Khanh Mạnh Chúc ngạc nhiên: "Camera quay được gì rồi sao ạ?"

Minh Xuân Tích gật đầu: "Quay được rồi, có thể hơi nằm ngoài dự đoán của em."

Khanh Mạnh Chúc đi tới: "Nhanh vậy sao?"

Khanh Mạnh Chúc nhất thời không tưởng tượng được chuyện gì có thể nằm ngoài dự đoán của mình. Cậu đi đến, đứng sau Minh Xuân Tích, hơi cúi người nhìn màn hình máy tính.

Minh Xuân Tích mở video giám sát, tua nhanh một chút.

Dưới ống kính của camera hồng ngoại, những gì xảy ra bên ngoài sân sau sau bốn giờ sáng đã được ghi lại rõ ràng.

Camera vậy mà lại quay được một con rái cá và một con... cáo?

Trong video, một con cáo lén lút đến gần hàng rào, cúi đầu dùng hai chân trước đào bới đất dưới hàng rào.

Đang hì hục đào thì một con rái cá béo ú bò lêи đỉиɦ hàng rào, kêu "chít chít" một tiếng, bổ nhào xuống con cáo bên dưới.

Con cáo bị rái cá đè choáng váng, ngẩn ra một lúc mới xông lên, cắn xé rái cá: "Grừ grừ!"

Rái cá cũng không chịu thua, vừa cắn lại con cáo vừa vươn móng vuốt cào.

Hai con vật gầm gừ đánh nhau, lông bay tứ tung, giống như hoa bồ công anh bay khắp nơi.

Khanh Mạnh Chúc nhìn hai con vật lúc thì con này ở trên, lúc thì con kia ở trên, vật lộn dưới đất vô cùng kịch liệt, không nhịn được nói: "Chờ đã, tạm dừng trước đã ạ."

Minh Xuân Tích nhấn nút tạm dừng.

Khanh Mạnh Chúc: "Nếu em không nhìn nhầm thì con vật ở trên là cáo đúng không?"

Minh Xuân Tích: "Cáo đỏ, động vật được bảo vệ cấp quốc gia mức độ 2. Con rái cá bên dưới cũng là động vật mức hai, anh không nhận ra chủng loài cụ thể."

Khanh Mạnh Chúc: "Thấy hơi giống với rái cá Á Âu mà chúng ta thường biết, lát nữa em sẽ gọi điện cho Cục Lâm nghiệp. Khoa trương thật đấy, hai con vật thuộc dạng được bảo vệ đánh nhau ngay nhà em."

Khanh Mạnh Chúc nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình máy tính, cuối cùng cũng hiểu số lông cậu nhìn thấy trước đây là từ đâu ra: "Anh nói xem có phải chúng muốn săn gà gô, rồi đánh nhau để tranh giành con mồi không?"

Minh Xuân Tích: "Ra sân sau xem thử."

Hai người cùng ra sân sau, đi vòng quanh hàng rào, quả nhiên thấy một cái lỗ lớn bị đào dưới hàng rào tre.

Khanh Mạnh Chúc ngồi xổm xuống xem xét kỹ lưỡng, phát hiện đất ở dưới cùng đã khô, chắc hẳn cái lỗ này không phải mới đào trong một hai ngày.

Có lẽ do gà gô nhà cậu còn nhỏ nên rái cá và cáo vẫn chưa kịp ra tay.

Minh Xuân Tích nhìn cậu: "Có cần chuyển gà gô sang chỗ khác nuôi không?"

Khanh Mạnh Chúc lắc đầu: "Cũng không còn chỗ nào khác ạ. Nếu muốn chuyển sang chỗ khác, chắc càng dễ bị tấn công hơn. Mấy hôm nữa em tranh thủ đi chặt tre, gia cố hàng rào là được."

---

Grey: Vậy chắc có lẽ là con rái cá lội nước mà chúng ta hay biết chứ không phải con Jaguarundi

7

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.