TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 55
Chương 55: Tay nhanh hơn não

Khanh Mạnh Chúc đã lâu rồi không gọi Minh Xuân Tích là anh trai.

Lúc họ mới sống chung với nhau, cậu không phục Minh Xuân Tích, sau đó lại nảy sinh tình cảm khác với anh, nên cũng không gọi được ra miệng.

Chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn ở giữa, khi cậu muốn nhờ Minh Xuân Tích giúp đỡ, ví dụ như nhờ anh mang gì đó cho cậu, hoặc muốn chép bài tập của anh, cậu mới gọi anh trai.

Bây giờ lại gọi như vậy, hai người đều hơi sững sờ, cuộc trò chuyện nhất thời im bặt.

Một lúc sau, Minh Xuân Tích mới nói: [Lát nữa anh gửi cho em, có bánh ú nhân thịt trứng muối và bánh ú nhân hoa tươi đùi heo muối Vân Nam.]

Khanh Mạnh Chúc: [Em cũng gửi rau cho anh, anh có về nhà dì ăn cơm không?]

Minh Xuân Tích: [Quý bà Minh Nhạc Tâm đang đi công tác ở Pháp, tuần sau mới về, không cần đâu.]

Khanh Mạnh Chúc tay nhanh hơn não, đầu chưa kịp nghĩ thì tay đã gõ chữ xong gửi đi rồi: [Anh ở nhà một mình ạ? Hay là đến chỗ em đi?]

Minh Xuân Tích nhất thời không trả lời.

Khanh Mạnh Chúc nhìn câu vừa gửi đi, có chút hối hận, ngón tay cái đặt trên đó, do dự có nên thu hồi hay không.

Cậu còn chưa quyết định xong thì Minh Xuân Tích đã trả lời: [Anh vừa sắp xếp công việc xong, l bánh chưng át nữa anh lái xe đến, mang cả bánh ú đến.]

Khanh Mạnh Chúc không biết Minh Xuân Tích vẫn đi làm trong kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ.

Nghĩ lại thì anh làm việc ở công ty nước ngoài, lại còn là lãnh đạo, chắc là bận thật.

Nhưng mà, anh có thể sắp xếp đến đây, chứng tỏ không có vấn đề gì?

Cuối cùng Khanh Mạnh Chúc không khách sáo nữa, chỉ trả lời: [Tối nay anh muốn ăn gì? Em chuẩn bị thức ăn.]

Minh Xuân Tích: [Làm đơn giản thôi, anh không đói lắm, làm phiền em rồi.]

Khanh Mạnh Chúc: [Vâng ạ, em sẽ xem rồi làm.]

Nghĩ ngợi một chút, Khanh Mạnh Chúc lại nói thêm một câu: [Lúc anh xuất phát thì báo cho em một tiếng, em ở nhà đợi anh.]

Trò chuyện với Minh Xuân Tích xong, Khanh Mạnh Chúc ra sân lấy rau lang hái sáng nay về cắt nhỏ, trộn với thóc đã xay nhỏ rồi chia làm hai phần. Một phần mang ra sau nhà cho gà gô ăn, một phần mang ra ao cho vịt ăn.

Mấy hôm nay trời mưa, cậu không cần tưới nước cho rau, cũng đỡ được khối việc.

Vì Minh Xuân Tích sắp đến, Khanh Mạnh Chúc ra ao thu tôm cá trong lờ đặt ở ao, còn vòng qua nhà Khanh Trường Hoành mua hai con gà, rồi đến siêu thị ở đầu thôn mua sườn và thịt bò.

Lúc cậu xách đồ lỉnh kỉnh về đến nhà thì xe của Minh Xuân Tích đã đỗ trước cửa.

Khanh Mạnh Chúc ngạc nhiên: "Sao nhanh vậy ạ?"

Minh Xuân Tích: "Hôm nay không tắc đường, thời gian lái xe đến đây ngắn hơn anh tưởng."

Khanh Mạnh Chúc: "Vậy cũng nhanh thật đấy ạ, anh mau vào nhà đi."

Khanh Mạnh Chúc lấy chìa khóa mở cửa, Minh Xuân Tích xuống xe, giúp cậu xách đồ.

Hai người đi vào sân, Khanh Mạnh Chúc đặt đồ xuống, xoa xoa cánh tay hơi ê ẩm: "Lần sau em sẽ thêm làm một chiếc chìa khóa nữa, như vậy mọi người đến là có thể vào nhà luôn."

Minh Xuân Tích: "Bây giờ không có chìa khóa dự phòng à?"

Khanh Mạnh Chúc nghĩ ngợi một chút: "Hình như cũng có, để em vào nhà tìm xem."

Minh Xuân Tích gật đầu: "Em xem trước đi, nếu không có thì thêm."

Nghe anh nói vậy, Khanh Mạnh Chúc liền vào nhà tìm chìa khóa dự phòng.

Chìa khóa dự phòng ở trong ngăn kéo, còn thừa một chiếc.

Khanh Mạnh Chúc đã quyết định sẽ đi làm thêm hai chiếc chìa khóa dự phòng nữa, cậu tiện tay cầm chiếc còn lại ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Khanh Mạnh Chúc đã thấy Minh Xuân Tích đang ôm mấy thùng giấy đi vào sân.

Nhìn chữ và hình vẽ trên thùng giấy, bên trong đựng camera.

Khanh Mạnh Chúc ngạc nhiên: "Đây là?"

Minh Xuân Tích: "Không phải em muốn lắp camera sao? Anh tiện thể mua luôn. Trong tay em là chìa khóa à? Cho anh đi."

Thật ra Khanh Mạnh Chúc còn chưa nghĩ xem có nên đưa cho anh hay không, nghe anh nói vậy, cậu đành đưa chiếc chìa khóa trong tay cho anh rồi nhận lấy hai thùng giấy: "Lắp camera có phải cần động đến mạch điện không? Em không rành mấy thứ này lắm."

Minh Xuân Tích: "Anh biết."

Khanh Mạnh Chúc trợn tròn mắt.

Minh Xuân Tích dường như thích thú với biểu cảm của cậu, trên mặt anh hiện lên nụ cười không rõ ràng lắm: "Lúc anh quản lý phòng thí nghiệm ở nước ngoài, có lúc hẹn thợ không được hoặc thợ đến quá chậm, dần dần anh cũng tự biết làm."

Khanh Mạnh Chúc thở dài: "Vậy cũng không dễ dàng gì."

Minh Xuân Tích: "Cũng bình thường, không khó lắm. Em có yêu cầu gì về việc lắp camera không?"

Khanh Mạnh Chúc: "Không ạ, em không rành mấy thứ này."

Minh Xuân Tích đặt camera xuống, xắn tay áo lên: "Vậy để anh xem cách lắp đặt, rồi nói cho em kế hoạch lắp đặt nhé?"

Khanh Mạnh Chúc vội vàng gật đầu.

Minh Xuân Tích đi quanh nhà Khanh Mạnh Chúc hai vòng, vừa đi vừa dùng laptop ghi chú.

Hơn mười phút sau, anh tìm Khanh Mạnh Chúc, giải thích kế hoạch lắp đặt cho cậu.

Khanh Mạnh Chúc nghe xong chỉ cảm thấy vô cùng hoàn hảo, không có ý kiến gì.

Hiệu suất của Minh Xuân Tích thật sự quá cao, nửa tiếng sau, anh đã bắt đầu lắp camera.

Hai tiếng sau, Minh Xuân Tích lắp đặt xong năm chiếc camera, đưa phạm vi sân trước, sân sau, trên mái nhà và hai bên hông vào tầm giám sát, tạo thành mạng lưới giám sát toàn diện.

"Xong rồi." Minh Xuân Tích nói: "Ăn cơm xong anh sẽ cài đặt, tránh bị hacker xâm nhập."

Khanh Mạnh Chúc liên tục gật đầu: "Anh vất vả rồi."

Khanh Mạnh Chúc làm ba món ăn, rất nhanh đã dọn lên.

Hai người ăn cơm ở sân, tiện thể trò chuyện về những chuyện gần đây.

Khanh Mạnh Chúc kể chuyện bán rau cho Địch Thái Dũng, cũng kể về sự quan tâm của ông cụ Khanh Quốc Trí.

Minh Xuân Tích thì kể một số chuyện ở công ty, ngoài ra còn nói về lĩnh vực hiện tại đang nghiên cứu.

Cuộc sống của hai người đều rất xa lạ với đối phương, nhưng nghe kể lại rất thú vị.

Khanh Mạnh Chúc ăn cơm xong vẫn còn thấy hơi tiếc nuối, lúc rửa bát nhìn đồng hồ mới phát hiện bữa cơm này họ đã ăn gần một tiếng.

7

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.