0 chữ
Chương 48
Chương 48: Hợp tác
Đợi Địch Thái Dũng đi khỏi, Đàm Văn Lỗi quay sang nói với Khanh Mạnh Chúc: "Ông ta nhất định sẽ quay lại mua rau nhà cháu."
Đàm Văn Lỗi đã từng ăn rau nhà Khanh Mạnh Chúc, biết rau nhà cậu ngon.
Khanh Mạnh Chúc: "Cứ tùy duyên thôi ạ, không mua bán thì kết bạn cũng tốt."
Tất nhiên, nếu có thể kiếm được tiền thì càng tốt, cậu không thể hoàn toàn dựa vào tinh tệ của trung tâm thương mại liên tinh cầu để sống được.
Đàm Văn Lỗi vỗ vai Khanh Mạnh Chúc: "Chú thích tính cách phóng khoáng này của cháu."
Địch Thái Dũng về đến Đằng Thành, giao rau cho các chi nhánh xong, lúc về đến cửa hàng chính thì đã đến giờ ăn trưa.
Đầu bếp làm theo lời ông ta dặn, chế biến rau nhà Khanh Mạnh Chúc thành mấy món thường bán trong cửa hàng, rồi bưng lên bàn.
Cả nhà Địch Thái Dũng ngồi xuống ăn cơm.
Địch Thái Dũng không nói hôm nay đã mang rau mới về, nhưng mọi người vừa ăn đã cảm nhận được rau hôm nay khác hẳn.
"Thái Dũng lấy rau ở đâu ra thế, đúng vị rau thật đấy."
"Ăn tươi quá, đây là lần đầu tiên ba biết món rau muống xào chao lại có thể ngọt đến vậy."
"Dưa chuột này cũng ngon, nếu không biết là do chú Vu làm, chắc ba phải tưởng là đầu bếp ở đâu đến. Vị chua cay đậm đà như vậy mà vẫn không át đi được vị thanh mát của dưa chuột, có trình độ."
Đợi người nhà nói xong, Địch Thái Dũng mới lên tiếng: "Của một nhà ở thôn Bình Khẩu, nghe nói là rau hữu cơ trồng chuyên biệt."
"Rau hữu cơ này không phải lừa đảo, ăn thấy rất chất lượng."
"Còn ngon hơn rau ba ăn hồi nhỏ. Ừm, hết rồi, hay là xào thêm một đĩa nữa đi?"
"Rau ngon thật đấy, nhà đó có bán không? Nhanh chóng chốt đơn đi, nếu số lượng không nhiều thì để nhà mình ăn cũng được."
Địch Thái Dũng: "Số lượng cũng khá nhiều, chỉ là đối phương nói phải tăng giá, mỗi cân chắc cao hơn giá thị trường mấy tệ."
Địch Thái Dũng nói ra suy nghĩ của mình: "Nhà hàng như nhà mình, mỗi cân rau mà đắt hơn mấy tệ thì đắt quá, vốn dĩ cũng không phải nhà hàng cao cấp gì. Còn có một điều nữa, con sợ rau nhà đó chất lượng không ổn định."
Người nhà nhìn nhau, nhưng hầu hết mọi người đều có ý kiến khác:
"Đắt hơn năm sáu tệ cũng không tính là đắt, chúng ta có thể thêm một bộ thực đơn, quy định riêng loại rau này là rau hữu cơ. Rau xào thường mười lăm tệ một đĩa, rau hữu cơ xào hai mươi hai một đĩa, chắc chắn sẽ có người gọi."
"Đúng vậy, hương vị là quan trọng nhất, chỉ cần rau ngon thì không sợ khách hàng không thích."
"Loại rau chất lượng này khá hiếm, bán được ngày nào hay ngày đó, còn có thể giúp quảng bá thương hiệu. Cho dù sau này không có rau chất lượng này nữa, thì khách hàng bị thu hút đến cũng có thể giữ lại được một phần."
"Con thấy được đấy, chúng ta mở nhà hàng, chỉ sợ không có gì đặc sắc. Có đặc sắc rồi lại quảng cáo thêm, không sợ nhà hàng không đông khách."
Người nhà Địch Thái Dũng mỗi người một câu, càng bàn bạc càng thấy khả thi.
Làm ăn mà, kiếm được đồng nào hay đồng đó, không thể vì sợ sau này không kiếm được mà bây giờ ngại không kiếm.
Ba của Địch Thái Dũng quyết định: "Con đi thương lượng lại xem sao, nếu có thể thương lượng được, chúng ta sẽ mua một ít về thử."
Thấy mọi người đều đồng ý, Địch Thái Dũng cũng gật đầu: "Ăn cơm xong con sẽ đi hỏi."
Địch Thái Dũng nói là làm, buổi chiều liền đến nhà Khanh Mạnh Chúc.
Lần này ông ta không nhờ Đàm Văn Lỗi đi cùng mà chỉ đến một mình.
Khanh Mạnh Chúc mang bánh ngọt và trà nước ra tiếp đãi ông ta, hai người ngồi xuống bàn bạc chuyện mua rau.
Địch Thái Dũng nói rất chân thành: "Lần hợp tác này đối với nhà hàng chúng tôi mà nói là một lần thử nghiệm, đối với cậu cũng là một lần thử nghiệm. Chúng ta có thể thử trước, được thì được, không được thì coi như tích lũy kinh nghiệm."
Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Đúng là như vậy."
Địch Thái Dũng: "Chúng tôi đã suy nghĩ rồi, về giá cả, chúng ta cứ tham khảo giá của siêu thị Hồng Đạt thế nào? Chúng tôi có thể lấy giá thu mua của siêu thị Hồng Đạt làm cơ sở, mỗi loại rau tăng thêm hai tệ một cân."
Khanh Mạnh Chúc: "Hai tệ thấp quá, năm tệ đi."
Địch Thái Dũng nhăn nhó: "Năm tệ thì cao quá, hay là ba tệ?"
Hai người đều có ý định hợp tác, mặc cả một hồi, cuối cùng quyết định mỗi loại rau tăng thêm ba tệ tám so với siêu thị Hồng Đạt, chủng loại và số lượng rau do hai bên thương lượng quyết định, thanh toán theo ngày.
Siêu thị Hồng Đạt mỗi ngày đều công khai giá thu mua rau hôm nay ở đầu thôn, muốn tham khảo giá của họ cũng không khó.
Sau khi hai bên thương lượng xong, ngày hôm sau, Địch Thái Dũng bắt đầu đến mua rau của Khanh Mạnh Chúc.
Vốn dĩ Địch Thái Dũng mỗi ngày đều phải đến thôn Bình Khẩu mua rau, mua thêm một nhà nữa cũng không phiền phức gì.
Sau khi về quê, Khanh Mạnh Chúc đã đầu tư rất nhiều vào nông nghiệp, bây giờ cuối cùng cũng bắt đầu có thu hoạch, cậu cũng không ngại phiền phức.
Đàm Văn Lỗi đã từng ăn rau nhà Khanh Mạnh Chúc, biết rau nhà cậu ngon.
Khanh Mạnh Chúc: "Cứ tùy duyên thôi ạ, không mua bán thì kết bạn cũng tốt."
Tất nhiên, nếu có thể kiếm được tiền thì càng tốt, cậu không thể hoàn toàn dựa vào tinh tệ của trung tâm thương mại liên tinh cầu để sống được.
Đàm Văn Lỗi vỗ vai Khanh Mạnh Chúc: "Chú thích tính cách phóng khoáng này của cháu."
Địch Thái Dũng về đến Đằng Thành, giao rau cho các chi nhánh xong, lúc về đến cửa hàng chính thì đã đến giờ ăn trưa.
Đầu bếp làm theo lời ông ta dặn, chế biến rau nhà Khanh Mạnh Chúc thành mấy món thường bán trong cửa hàng, rồi bưng lên bàn.
Cả nhà Địch Thái Dũng ngồi xuống ăn cơm.
"Thái Dũng lấy rau ở đâu ra thế, đúng vị rau thật đấy."
"Ăn tươi quá, đây là lần đầu tiên ba biết món rau muống xào chao lại có thể ngọt đến vậy."
"Dưa chuột này cũng ngon, nếu không biết là do chú Vu làm, chắc ba phải tưởng là đầu bếp ở đâu đến. Vị chua cay đậm đà như vậy mà vẫn không át đi được vị thanh mát của dưa chuột, có trình độ."
Đợi người nhà nói xong, Địch Thái Dũng mới lên tiếng: "Của một nhà ở thôn Bình Khẩu, nghe nói là rau hữu cơ trồng chuyên biệt."
"Rau hữu cơ này không phải lừa đảo, ăn thấy rất chất lượng."
"Còn ngon hơn rau ba ăn hồi nhỏ. Ừm, hết rồi, hay là xào thêm một đĩa nữa đi?"
"Rau ngon thật đấy, nhà đó có bán không? Nhanh chóng chốt đơn đi, nếu số lượng không nhiều thì để nhà mình ăn cũng được."
Địch Thái Dũng nói ra suy nghĩ của mình: "Nhà hàng như nhà mình, mỗi cân rau mà đắt hơn mấy tệ thì đắt quá, vốn dĩ cũng không phải nhà hàng cao cấp gì. Còn có một điều nữa, con sợ rau nhà đó chất lượng không ổn định."
Người nhà nhìn nhau, nhưng hầu hết mọi người đều có ý kiến khác:
"Đắt hơn năm sáu tệ cũng không tính là đắt, chúng ta có thể thêm một bộ thực đơn, quy định riêng loại rau này là rau hữu cơ. Rau xào thường mười lăm tệ một đĩa, rau hữu cơ xào hai mươi hai một đĩa, chắc chắn sẽ có người gọi."
"Đúng vậy, hương vị là quan trọng nhất, chỉ cần rau ngon thì không sợ khách hàng không thích."
"Loại rau chất lượng này khá hiếm, bán được ngày nào hay ngày đó, còn có thể giúp quảng bá thương hiệu. Cho dù sau này không có rau chất lượng này nữa, thì khách hàng bị thu hút đến cũng có thể giữ lại được một phần."
Người nhà Địch Thái Dũng mỗi người một câu, càng bàn bạc càng thấy khả thi.
Làm ăn mà, kiếm được đồng nào hay đồng đó, không thể vì sợ sau này không kiếm được mà bây giờ ngại không kiếm.
Ba của Địch Thái Dũng quyết định: "Con đi thương lượng lại xem sao, nếu có thể thương lượng được, chúng ta sẽ mua một ít về thử."
Thấy mọi người đều đồng ý, Địch Thái Dũng cũng gật đầu: "Ăn cơm xong con sẽ đi hỏi."
Địch Thái Dũng nói là làm, buổi chiều liền đến nhà Khanh Mạnh Chúc.
Lần này ông ta không nhờ Đàm Văn Lỗi đi cùng mà chỉ đến một mình.
Khanh Mạnh Chúc mang bánh ngọt và trà nước ra tiếp đãi ông ta, hai người ngồi xuống bàn bạc chuyện mua rau.
Địch Thái Dũng nói rất chân thành: "Lần hợp tác này đối với nhà hàng chúng tôi mà nói là một lần thử nghiệm, đối với cậu cũng là một lần thử nghiệm. Chúng ta có thể thử trước, được thì được, không được thì coi như tích lũy kinh nghiệm."
Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Đúng là như vậy."
Địch Thái Dũng: "Chúng tôi đã suy nghĩ rồi, về giá cả, chúng ta cứ tham khảo giá của siêu thị Hồng Đạt thế nào? Chúng tôi có thể lấy giá thu mua của siêu thị Hồng Đạt làm cơ sở, mỗi loại rau tăng thêm hai tệ một cân."
Khanh Mạnh Chúc: "Hai tệ thấp quá, năm tệ đi."
Địch Thái Dũng nhăn nhó: "Năm tệ thì cao quá, hay là ba tệ?"
Hai người đều có ý định hợp tác, mặc cả một hồi, cuối cùng quyết định mỗi loại rau tăng thêm ba tệ tám so với siêu thị Hồng Đạt, chủng loại và số lượng rau do hai bên thương lượng quyết định, thanh toán theo ngày.
Siêu thị Hồng Đạt mỗi ngày đều công khai giá thu mua rau hôm nay ở đầu thôn, muốn tham khảo giá của họ cũng không khó.
Sau khi hai bên thương lượng xong, ngày hôm sau, Địch Thái Dũng bắt đầu đến mua rau của Khanh Mạnh Chúc.
Vốn dĩ Địch Thái Dũng mỗi ngày đều phải đến thôn Bình Khẩu mua rau, mua thêm một nhà nữa cũng không phiền phức gì.
Sau khi về quê, Khanh Mạnh Chúc đã đầu tư rất nhiều vào nông nghiệp, bây giờ cuối cùng cũng bắt đầu có thu hoạch, cậu cũng không ngại phiền phức.
8
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
