TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47: Món rau ngon nhất mà tôi từng ăn

Đúng lúc cậu đang ăn cơm thì có người gõ cửa.

Khanh Mạnh Chúc về quê đã hơn một tháng, vẫn chưa có nhiều bạn bè, cậu không ngờ lúc này lại có người đến nhà.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, cậu hướng ra cửa gọi: "Ai đấy ạ? Vào đi, cửa không khóa."

Giọng nói của Đàm Văn Lỗi vang lên: "Là chú đây."

Khanh Mạnh Chúc ngạc nhiên, đứng dậy đón Đàm Văn Lỗi: "Chú Văn Lỗi, sao chú lại đến đây?"

Đàm Văn Lỗi dẫn theo một người đi vào, cười nói: "Có một người bạn muốn hỏi thăm tình hình rau nhà cháu."

Khanh Mạnh Chúc khó hiểu: "Hỏi gì ạ?"

Đàm Văn Lỗi: "Rau nhà cháu không phải không bán cho siêu thị Hồng Đạt và hợp tác xã Lợi Chúng sao? Chú thấy rau nhà cháu nhiều vậy, chỉ ăn thôi cũng không hết, nên muốn giới thiệu cho cháu với Thái Dũng. Ồ, cháu đang ăn sáng à?"

Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Cháu vừa mới ăn. Hai người ăn chưa ạ?"

Đàm Văn Lỗi nói đã ăn rồi, Địch Thái Dũng đứng sau ông ấy lên tiếng: "Đi sớm quá, vẫn chưa kịp ăn."

Khanh Mạnh Chúc cười: "Vậy ăn tạm ở đây một chút nhé?"

Địch Thái Dũng: "Làm phiền cậu rồi, đồ ăn thơm quá, là rau nhà trồng sao?"

Khanh Mạnh Chúc gật đầu, nhìn về phía Đàm Văn Lỗi: "Chú Văn Lỗi cũng ăn thêm một chút nhé?"

Đàm Văn Lỗi ngại ngùng: "Hôm nay mặt dày ăn chực một bữa."

Khanh Mạnh Chúc nói toàn là cơm canh đạm bạc, bảo họ đừng khách sáo, rồi đi lấy bát đũa trong tủ khử trùng ở bếp, lại dùng lò vi sóng hâm nóng bánh bao trong ngăn đá.

Địch Thái Dũng đứng dậy nhận bát đũa bằng hai tay: "Làm phiền cậu rồi."

Khanh Mạnh Chúc lắc đầu: "Cơm canh đạm bạc thôi, không có gì phiền phức đâu."

Địch Thái Dũng ngồi vào bàn ăn, vươn tay gắp một đũa dưa chua rau muống.

Vừa đưa dưa chua rau muống vào đầu lưỡi, bụng ông ta lập tức cảm thấy đói cồn cào.

Món dưa chua này thật đặc biệt, chua, thơm, ngọt, mềm, được xào với thịt băm lại mang thêm hương vị đậm đà của thịt, khiến người ta thèm thuồng.

Đặc biệt là vị "ngọt", là vị ngọt tự nhiên của rau chứ không phải vị ngọt sau khi cho đường vào. Vị ngọt vừa phải, không hề át đi các vị khác, lại giống như điểm nhấn, mang đến cho món ăn này một linh hồn khác biệt.

Cho dù chỉ là một món ăn kèm với cháo, Địch Thái Dũng cũng đã có thể nhận ra sự khác biệt của Khanh Mạnh Chúc từ món ăn này.

Địch Thái Dũng ăn xong dưa chua, húp liền một ngụm cháo lớn, liên tục khen ngợi Khanh Mạnh Chúc: "Tay nghề của cậu thật tuyệt vời, dưa chua rau muống này cũng ngâm ngon quá!"

Khanh Mạnh Chúc: "Thỉnh thoảng ăn một lần sẽ thấy lạ miệng."

Đàm Văn Lỗi cũng cảm thấy dưa chua rau muống nhà Khanh Mạnh Chúc đặc biệt ngon: "Chắc là do rau nhà cháu ngon, nên dưa chua làm ra mới thơm như này."

Dứt lời, Đàm Văn Lỗi nói với Địch Thái Dũng: "Tôi đã bảo rau nhà Mạnh Chúc rất ngon mà, không sai đúng chứ?"

Địch Thái Dũng giơ ngón tay cái lên: "Không sai! Đây là món rau ngon nhất mà tôi từng ăn."

Ăn sáng xong, Địch Thái Dũng nóng lòng bàn bạc chuyện mua rau với Khanh Mạnh Chúc.

Đàm Văn Lỗi giới thiệu Khanh Mạnh Chúc cho ông ta: "Thái Dũng mở nhà hàng đã nhiều năm rồi, năm nào cũng đến đây mua rau của bà con nông dân chúng ta, chưa bao giờ ép giá hay nợ tiền, uy tín lắm."

Địch Thái Dũng vội vàng nói: "Làm ăn mà, lấy chữ tín làm đầu, phải như vậy chứ."

Nhà Địch Thái Dũng mở nhà hàng, có mười mấy nhà hàng nhượng quyền ở Đằng Thành, để tiết kiệm chi phí, nhà ông ta đã đến quê mua rau từ rất sớm.

Theo lời ông ta nói, rau mua ở quê vừa rẻ vừa tươi ngon, hương vị ngon hơn rau trồng trong nhà kính nhiều, một công đôi việc.

Đàm Văn Lỗi đã hợp tác với nhà ông ta mấy năm rồi, năm nay nhà ông ta mở thêm nhà hàng, rau không đủ nên phải tìm đối tác mới.

Khanh Mạnh Chúc kiên nhẫn nghe xong, nhưng không đồng ý ngay mà nói: "Rau nhà cháu là rau hữu cơ, về chủng giống, hương vị và giá cả các thứ đều khác với rau nhà người khác. Hay là chú cứ mang một ít rau về, sau khi nếm thử rồi chúng ta bàn bạc sau."

Địch Thái Dũng không ngờ cậu lại phản ứng như vậy, rõ ràng nghe Đàm Văn Lỗi nói rau nhà cậu chỉ trồng để nhà ăn, còn chưa bắt đầu bán.

Địch Thái Dũng ngẩn ra, hỏi: "Tôi có thể hỏi một chút, giá cả khác nhau là sao không?"

Khanh Mạnh Chúc cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Giá trung bình chắc cao hơn rau bình thường mấy tệ, giống như rau hữu cơ trong siêu thị vậy."

Địch Thái Dũng: "Tôi hiểu rồi, vậy phiền cậu cho tôi một ít mẫu thử để nếm nhé?"

Khanh Mạnh Chúc sảng khoái gật đầu: "Bây giờ cháu có thể dẫn chú ra vườn hái."

Dưa chuột, cà chua, đậu đũa, đậu Hà Lan… trong vườn nhà Khanh Mạnh Chúc đều đã bắt đầu chín, rau hẹ, rau dền, rau muống… cũng đã ăn được từ lâu. Cậu hái mỗi loại một ít, để Địch Thái Dũng mang về nếm thử.

Địch Thái Dũng muốn trả tiền, Khanh Mạnh Chúc không nhận, chỉ nói mời ông ta ăn, chuyện hợp tác hay không thì để sau hẵng nói.

Hai người thêm WeChat của nhau, Địch Thái Dũng chất rau mua từ nhà Đàm Văn Lỗi lên xe rồi về.

7

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.