TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 42: Em ấy biết mình đang làm gì

Ăn cơm xong, hai người dọn dẹp bát đũa và nhà bếp, vào nhà pha trà trò chuyện.

Sau khi cơm nước xong xuôi, hai người ngủ trưa, rồi mang cần câu và mồi câu đi câu cá.

Chập tối, Khanh Mạnh Chúc lại dẫn Minh Xuân Tích đi hái ngó sen một lần nữa.

Minh Xuân Tích hơi lo lắng hái thường xuyên quá, sen sẽ không phát triển tốt.

Khanh Mạnh Chúc nói không sao, chỉ cần bón phân đầy đủ, hái rồi sẽ lại mọc. Hơn nữa trước đây cậu cũng chưa từng hái, chỉ hôm nay hái hai lần thôi.

Lúc hái, Khanh Mạnh Chúc đã lén dùng trợ lý thương mại quét thử.

Chất lượng của ngó sen là "Tinh phẩm -", giá trung tâm thương mại đưa ra là 1.54 tinh tệ một cân.

Giá này cao hơn lá sen trước đó rất nhiều, tuy rằng do thời gian trồng chưa lâu, vật chất tích lũy chưa đủ, chất lượng tạm thời chưa đạt "Tinh phẩm", nhưng tương lai rất đáng kỳ vọng.

Nhìn thấy kết quả quét của trợ lý thương mại, tâm trạng Khanh Mạnh Chúc vẫn luôn rất tốt, cậu cũng hái được rất nhiều ngó sen.

Sau khi về nhà, Khanh Mạnh Chúc cắt xéo ngó sen thành từng miếng hình thoi, chần sơ qua nước sôi, sau đó cho vào lọ thủy tinh kín. Không dầu không nước, thêm ớt xanh vào, làm hai lọ ngó sen ngâm.

Chiều hôm sau, lúc Minh Xuân Tích về, Khanh Mạnh Chúc cẩn thận đóng gói hai lọ ngó sen ngâm đưa cho anh mang về, nói là muốn biếu dì nếm thử.

Minh Xuân Tích không từ chối được, đành mang về.

Sau khi đi làm, Minh Xuân Tích không thường xuyên ở nhà. Nghe anh nói muốn về nhà, Minh Nhạc Tâm rất vui.

Nghe thấy tiếng xe ở gara, Minh Nhạc Tâm đích thân ra cửa thang máy đợi anh: "Hai ngày nay chơi vui không? Trên tay con cầm gì thế?"

Minh Xuân Tích đưa túi đồ cho Minh Nhạc Tâm: "Ngó sen ngâm Mạnh Chúc bảo con mang về."

Minh Nhạc Tâm nhận lấy, nhìn vào trong túi: "A, lâu lắm rồi mẹ không ăn món này, ngó sen mua ngoài chợ vị cứ sai sai thế nào ấy."

Minh Xuân Tích đi vòng qua mẹ để rửa tay: "Vị ngó sen do Mạnh Chúc trồng chắc hợp khẩu vị của mẹ, rất ngon."

Minh Nhạc Tâm vui vẻ: "Nghe được lời nhận xét này từ con thật không dễ dàng, ăn thế nào?"

Minh Xuân Tích: "Xào thịt bò, ở nhà Mạnh Chúc con ăn như vậy."

Minh Nhạc Tâm cười: "Được, để mẹ bảo dì giúp việc làm thử."

Minh Nhạc Tâm mang ngó sen ngâm vào bếp đưa cho dì giúp việc, lúc đi ra thì Minh Xuân Tích vừa rửa tay xong.

Bà vẫy tay gọi Minh Xuân Tích đến ngồi xuống ghế sofa: "Mạnh Chúc khỏe không? Sao đột nhiên lại chuyển nghề? Mẹ nghe nói là do công việc trước đây không thuận lợi?"

Minh Xuân Tích: "Cấp trên trước đây của em ấy đúng là có đạo đức và năng lực nghề nghiệp kém, nhưng em ấy chuyển nghề không phải vì lý do này."

Minh Nhạc Tâm: "Vậy là vì lý do gì?"

Minh Xuân Tích: "Lý tưởng của của em ấy là làm nông nghiệp, hơn nữa em ấy có năng khiếu về lĩnh vực này."

Minh Nhạc Tâm ngạc nhiên, một thanh niên từ nhỏ lớn lên ở thành phố, nghề nghiệp cũ trước đây cũng không hề liên quan đến nông nghiệp mà lại có năng khiếu về nông nghiệp?

Minh Xuân Tích ánh mắt lóe sáng, nghiêm túc gật đầu với Minh Nhạc Tâm: "Rất có năng khiếu, không lâu nữa, thằng bé nhất định sẽ trở thành một nhà nông nổi tiếng."

Minh Nhạc Tâm nghĩ ngợi một chút rồi cười: "Tốt thật đấy."

Minh Xuân Tích nhẹ nhàng vỗ vai mẹ: "Mẹ đừng lo lắng cho em ấy, em ấy biết mình đang làm gì."

Khanh Mạnh Chúc không hề biết cuộc trò chuyện này giữa hai mẹ con.

Chỉ là trước khi đi ngủ, cậu nhận được tin nhắn WeChat của Minh Nhạc Tâm.

Minh Nhạc Tâm nói ngó sen rất ngon, ngon đến bất ngờ, và cảm ơn cậu đã tặng ngó sen ngâm, còn chúc cậu sớm gặt hái được thành công trong lĩnh vực nông nghiệp.

Nhận được lời chúc phúc của trưởng bối quả thực khiến người ta bất ngờ, nhưng Khanh Mạnh Chúc vẫn có chút khó tin.

Minh Nhạc Tâm không phải là người sẽ hay nhắn tin khích lệ con cháu.

Khanh Mạnh Chúc lặng lẽ hỏi Minh Xuân Tích: [Dì thật sự thích ngó sen ngâm em tặng ạ?]

Minh Xuân Tích nhanh chóng trả lời: [Rất thích. Bà ấy đang giảm cân, còn dùng nước thịt bò xào ngó sen để trộn cơm, ăn hết sạch cả đĩa.]

Khanh Mạnh Chúc: [Đây chính là lời khen ngợi cao quý nhất dành cho người trồng trọt, lần sau em lại tặng dì!]

Minh Xuân Tích: [Sau này tặng củ sen đi, ngó sen nhỏ quá, bây giờ thu hoạch thì tiếc lắm.]

Khanh Mạnh Chúc sắp có một mẻ phân bón ủ, hào hứng nói: [Không sao đâu ạ, hái rồi lại mọc, ngó sen em trồng nhất định sẽ mọc rất tốt!]

Khanh Mạnh Chúc: [Còn có các loại rau khác nữa, đến lúc thu hoạch em cũng sẽ gửi cho hai người một ít, hai người cứ chờ ăn là được.]

Minh Xuân Tích: [Được, vậy làm phiền em rồi.]

8

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.