TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39: Anh đến chỗ em

Tuy có nhiều việc phải làm trên đồng ruộng, nhưng Khanh Mạnh Chúc vẫn không quên chuyện ăn cơm với Minh Xuân Tích.

Cậu hẹn với Minh Xuân Tích vào thứ Bảy, thứ Tư cậu đã giặt sạch quần áo định mặc hôm đó rồi phơi lên.

Thứ Năm, Minh Xuân Tích đột nhiên gọi điện cho Khanh Mạnh Chúc, sau khi chào xong liền hỏi: "Thứ Bảy có thể đổi địa điểm được không? Gần đây anh không tiện xuất hiện ở nơi công cộng."

Khanh Mạnh Chúc ngạc nhiên, do dự nói: "Anh không tiện sao? Hay là hẹn lần sau..."

"Không." Minh Xuân Tích ôn hòa ngắt lời cậu, "Chúng ta có thể đổi sang nhà hàng kín đáo hơn, hoặc em đến nhà anh ăn cũng được."

Khanh Mạnh Chúc do dự: "Bây giờ anh đang sống cùng dì sao? Hay là chúng ta đến nhà hàng kín đáo hơn?"

Minh Xuân Tích: "Thỉnh thoảng anh mới ở nhà mẹ anh. Thật ra nếu em không ngại, anh đến chỗ em cũng được."

Khanh Mạnh Chúc nói khéo: "Điều kiện ở quê có thể không được tốt lắm."

Minh Xuân Tích: "Không sao, anh có xem bài đăng trên vòng bạn bè của Triệu Hòa Hy, cảnh sắc chỗ em rất đẹp, câu cá cũng rất vui."

Khanh Mạnh Chúc nghe ra sự hứng thú trong giọng nói của anh, liền đồng ý: "Vậy cũng được ạ, anh có thể mang theo cần câu đến câu cá."

Giọng Minh Xuân Tích hơi cao lên: "Nhất trí vậy nhé, gặp nhau thứ Bảy, anh sẽ cố gắng đến sớm."

Sau khi cúp điện thoại, Khanh Mạnh Chúc lên mạng tìm kiếm, quả nhiên phát hiện ra một số hình ảnh hoặc video tình cờ gặp Minh Xuân Tích, có mấy video nhìn rõ là quay lén, mặc dù bối cảnh trong video đều là những nơi khá trang trọng.

Minh Xuân Tích vừa mới nhận giải thưởng chưa lâu, quả thật không tiện xuất hiện ở nơi công cộng, người quay lén quá nhiều.

Khanh Mạnh Chúc mím môi, nhìn chằm chằm vào video một lúc lâu.

Minh Xuân Tích sẽ đến vào thứ Bảy, tối thứ Sáu, Khanh Mạnh Chúc gửi định vị cho anh qua WeChat: [Anh cứ đi theo hướng dẫn chỉ đường là đến thẳng nhà em.]

Minh Xuân Tích: [Được, đã lưu.]

Một lát sau, Minh Xuân Tích lại nhắn: [Anh từng đi cùng chú Khanh đến quê em rồi, bây giờ vẫn còn nhớ đường, không cần định vị cũng được.]

Khanh Mạnh Chúc ngạc nhiên: [Em không nhớ rõ lắm, lúc nào vậy ạ?]

Minh Xuân Tích: [Hình như là học kỳ hai lớp 10, lúc đó chúng ta có ăn mì hoành thánh đuôi cá, anh cứ nhớ mãi.]

Khanh Mạnh Chúc nhanh chóng gõ chữ: [Vậy lần này đến anh có muốn ăn không ạ?]

Minh Xuân Tích: [Ăn sáng thì hợp hơn, có thể sáng ngày kia đến ăn.]

Nói như vậy tức là đã quyết định cả chuyện ở lại qua đêm rồi.

Khanh Mạnh Chúc nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, đồng ý.

Thứ Bảy, Minh Xuân Tích đến sớm hơn Khanh Mạnh Chúc tưởng tượng rất nhiều, hơn chín giờ sáng đã đến nơi.

Lúc anh đến, Khanh Mạnh Chúc vẫn còn ở ngoài ruộng, nhận được tin nhắn liền chạy về tìm anh.

Xe của Minh Xuân Tích đỗ ngay ngắn trước cửa nhà Khanh Mạnh Chúc.

Thấy Khanh Mạnh Chúc đến, Minh Xuân Tích xuống xe, mỉm cười với cậu rồi quay đầu nhìn sân nhà: "Anh nhớ trước đây trong sân có một cây cổ thụ."

Khanh Mạnh Chúc nhìn theo ánh mắt của anh: "Không có ai chăm sóc, tán cây mọc quá lớn, có một năm bị bão thổi đổ đè lên tường. Thôn báo cho em, em đành chặt bỏ, sau đó không trồng cây nữa."

Minh Xuân Tích: "Tiếc thật."

Khanh Mạnh Chúc: "Cũng không còn cách nào khác."

Khanh Mạnh Chúc mở cửa, dẫn Minh Xuân Tích vào sân, chỉ vào một góc sân cho anh xem: "Mảng xi măng mới vá kia chính là chỗ trồng cây trước đây, vẫn còn dấu vết."

Minh Xuân Tích đưa túi đồ đang xách cho Khanh Mạnh Chúc: "Sau này có dịp thì trồng lại."

Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Em dẫn anh vào phòng."

Khanh Mạnh Chúc dẫn Minh Xuân Tích đến phòng khách: "Em đã thay toàn bộ chăn ga gối đệm rồi, đều là đồ mới ạ."

Minh Xuân Tích đứng trong căn phòng không lớn này, có thể ngửi thấy mùi nắng và nước giặt trên chăn đệm vừa giặt giũ phơi khô: "Cảm ơn Mạnh Chúc."

Khanh Mạnh Chúc: "Không có gì đâu ạ, anh xem có thiếu gì thì cứ nói với em, không quen cũng nói với em nhé."

Minh Xuân Tích: "Không thiếu gì đâu, ở đây rất tốt, có cảm giác yên bình tĩnh lặng."

Mắt Khanh Mạnh Chúc cong lên: "Anh nghỉ ngơi trước đi, đợi nắng bớt gắt rồi ra ngoài đi dạo hoặc câu cá gì đó."

Minh Xuân Tích: "Em cũng ở nhà nghỉ ngơi à?"

Khanh Mạnh Chúc do dự một chút: "Em còn một ít ruộng ớt chưa tưới xong, lát nữa sẽ về nghỉ ngơi."

Minh Xuân Tích: "Anh đi cùng em."

Nhìn thấy vẻ mặt của Khanh Mạnh Chúc, Minh Xuân Tích nhìn thẳng vào mắt cậu: "Được không?"

Khanh Mạnh Chúc đành gật đầu: "Để em tìm mũ cho anh."

Khanh Mạnh Chúc dẫn Minh Xuân Tích ra ngoài.

Ngày thường ngày nào cũng ra ruộng, Khanh Mạnh Chúc cũng không thấy hề hấn gì. Hôm nay dẫn Minh Xuân Tích ra ngoài, cậu mới phát hiện mặt trời mùa hè hơi gay gắt, đường cũng hơi xa.

Cậu quay đầu nhìn vẻ mặt của Minh Xuân Tích, hơi lo lắng anh không thích ứng được.

Minh Xuân Tích nhìn mặt đất dưới ánh nắng, nói: "Anh có thói quen tập boxing, thỉnh thoảng còn chạy marathon."

Khanh Mạnh Chúc: "Hả?"

Minh Xuân Tích cười cười: "Thể lực của anh rất tốt, cũng rất quen với môi trường như thế này, em đừng lo lắng cho anh."

Khanh Mạnh Chúc nhìn anh, rốt cuộc cũng hiểu được thân hình đẹp đẽ của anh là do đâu mà có, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: "Anh tập boxing là để "giảng đạo lý" với người khác sao?"

Minh Xuân Tích lại mỉm cười: "Cũng có một phần, cường độ của boxing rất lớn, hiệu quả rèn luyện rất cao."

Khanh Mạnh Chúc cảm nhận được một điều gì đó quen thuộc: "Quả nhiên là anh."

8

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.