0 chữ
Chương 31
Chương 31: Đến đại học Nông nghiệp Đằng Thành
Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Em không phun thuốc à?"
Sầm Trí Minh buồn bã nói: "Em có phun ạ, từ Cypermethrin đổi sang Tetraniliprole rồi đến Abamectin, hiệu quả cũng tạm được, nhưng diệt mãi không hết. Bọn em phun thuốc nhiều quá, lá sen lại bắt đầu thối rữa, em sợ năm nay mình sẽ bị trượt môn mất."
Khanh Mạnh Chúc suy nghĩ một chút, không nghĩ ra nguyên nhân, bèn hỏi: "Em không hỏi giáo sư của em à?"
Sầm Trí Minh buồn bã nói: "Nếu em đi hỏi, chắc chắn môn này sẽ không được điểm cao ạ. Anh Mạnh Chúc, anh xử lý đám côn trùng trên lá sen như thế nào vậy? Em muốn hỏi anh trước, nếu không được mới đi hỏi giáo sư."
Khanh Mạnh Chúc: "Anh dùng virus, em có biết virus sâu khoang NPV không?"
Sầm Trí Minh lắc đầu: "Hình như có chút ấn tượng, để em tra cứu thử xem."
Tấn Xung Sơn nhanh nhảu lấy điện thoại ra: "Để em xem, là loại virus chuyên dùng để diệt trừ sâu khoang phải không ạ?"
Khanh Mạnh Chúc: "Đúng vậy, anh dùng loại đó, hiệu quả rất tốt."
Lá sen nhà Khanh Mạnh Chúc đặc biệt thu hút côn trùng, một đợt chết đi, một đợt khác lại kéo đến.
Trên lá sen nhà cậu duy trì một nồng độ virus nhất định, sâu khoang đến một đợt, virus lây nhiễm mới một đợt, hiệu quả diệt trừ ngược lại rất tốt.
Vừa hay đây là loại virus chuyên dụng, các sinh vật khác sẽ không bị lây nhiễm, tương đối an toàn, cậu nuôi cá, nuôi vịt cũng yên tâm.
Sầm Trí Minh nghe xong, hai mắt sáng lên: "Anh Mạnh Chúc, anh dùng loại thuốc nào của hãng nào vậy ạ?"
Cho dù đều là virus, cũng có dạng huyền phù, dạng hạt phân tán trong nước và dạng bột thấm nước, Sầm Trí Minh muốn bắt chước Khanh Mạnh Chúc dùng loại thuốc giống vậy.
Khanh Mạnh Chúc nói: "Là dạng huyền phù bình thường thôi, anh gửi tên hãng cho em."
Sầm Trí Minh vui vẻ nhận lời: "Cảm ơn anh Mạnh Chúc!"
Mục đích chính Sầm Trí Minh đến đây là để hỏi về vấn đề sen bị sâu bệnh, hỏi được đáp án rồi, ba người liền vui vẻ ra về.
Khanh Mạnh Chúc cũng rất vui vì có thể giúp đỡ được họ.
Không ngờ hai ngày sau, Sầm Trí Minh lại liên lạc với Khanh Mạnh Chúc trên WeChat, gửi một sticker khóc lóc: [Anh Mạnh Chúc ơi, bên em hình như gặp chút vấn đề rồi, sau khi dùng virus xong, tình hình sen càng tệ hơn.]
Khanh Mạnh Chúc nghĩ thầm không đến mức đó chứ, trả lời: [Tệ hơn là như thế nào?]
Sầm Trí Minh: [Lá sen bị thối rữa rất nặng.]
Sầm Trí Minh: [Anh Mạnh Chúc, anh còn cách nào khác không?]
Khanh Mạnh Chúc suy nghĩ một chút: [Nếu em không ngại, gửi định vị cho anh, anh qua xem thử.]
Sầm Trí Minh lập tức gửi định vị đến, còn gửi kèm một sticker cúi đầu ngoan ngoãn: [Hôm nay em ở ruộng cả ngày, anh Mạnh Chúc đến lúc nào thì nói với em một tiếng là được ạ.]
Khanh Mạnh Chúc tưới nước cho ớt, kiểm tra sen, cho vịt ăn xong từ sớm, giờ không có việc gì làm. Cậu nhìn định vị, bèn chạy xe máy điện đến đó.
Đại học Nông nghiệp Đằng Thành nằm ngay huyện bên cạnh, diện tích trường rất lớn, bao gồm cả một bộ phận núi non và thị làng quê nhỏ.
Vì vậy, rất nhiều thôn nằm trong trường đại học, người ngoài vào cũng thuận tiện, không cần đăng ký gì cả.
Sau khi nói với Sầm Trí Minh một tiếng, Khanh Mạnh Chúc dựa theo định vị, hơn nửa tiếng đã đến ruộng sen của Sầm Trí Minh.
Không giống như Khanh Mạnh Chúc, Sầm Trí Minh trồng sen nước nông, bây giờ lá sen đã mọc khá cao, còn nhú ra một số nụ hoa nhỏ.
Nhưng mà sâu bệnh trên lá sen khá nhiều, lá sen lốm đốm, trông không đẹp mắt lắm.
Khanh Mạnh Chúc đứng trước ruộng sen, chìm vào suy tư.
Nhìn vẻ mặt của Khanh Mạnh Chúc, Sầm Trí Minh giật thót mình: "Anh Mạnh Chúc, sao thế ạ?"
Khanh Mạnh Chúc nhìn lá sen của cậu ta, nói: "Sen nhà em hình như không chỉ có một vấn đề, em xem lá sen này, trông giống như bị bệnh đốm nâu. Còn lá kia, có thể là bị bệnh cháy lá. Ngoài ra, đám sen nhỏ ở giữa kia, lại hơi giống bị bệnh thối củ."
Thấy Khanh Mạnh Chúc chỉ ra từng loại bệnh một, Sầm Trí Minh cảm thấy lạnh cả người.
Chưa hết, Khanh Mạnh Chúc chậm rãi nói: "Côn trùng cũng không chỉ có ấu trùng sâu khoang, anh thấy khá nhiều rệp rồi, trong nước hình như còn có dòi đυ.c thân sen."
Với thị lực tuyệt vời của Khanh Mạnh Chúc, thật sự không thể nào nhìn nhầm được.
Mảnh ruộng sen này quả thật là tập hợp của rất nhiều vấn đề đặc trưng của sen, cậu xem sách chuyên ngành, trên sách cũng chưa chắc đã viết đầy đủ như vậy.
Xét từ một góc độ nào đó, Sầm Trí Minh cũng coi như là có bản lĩnh.
Khanh Mạnh Chúc quay đầu lại, phát hiện mặt Sầm Trí Minh đã tái mét, trong lòng cậu có chút đồng cảm với cậu bạn này.
Cậu không biết có bị trượt môn hay không, nhưng chắc chắn đừng mong được điểm cao.
Trong lòng Sầm Trí Minh lạnh toát: "Anh Mạnh Chúc, sen của em còn cứu được không?"
Khanh Mạnh Chúc nhìn chằm chằm vào những lá sen lộn xộn: "Anh không rõ lắm, năm nay anh mới bắt đầu trồng sen, cũng không có nhiều kinh nghiệm."
Sầm Trí Minh: "Vậy nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?"
Khanh Mạnh Chúc suy nghĩ một chút: "Đào sen lên, khử trùng triệt để rồi trồng lại nhỉ? Không, anh chắc sẽ đổi sang ruộng hoặc khu khác để trồng, nếu không anh sợ khử trùng không hoàn toàn, sen mới trồng xuống vẫn sẽ gặp vấn đề tương tự."
Nghe vậy, Sầm Trí Minh lập tức ủ rũ như một chú chó con gặp phải mưa bão: "Không đến mức đó chứ, thật sự không cứu được nữa sao?"
Khanh Mạnh Chúc: "Anh cũng không biết, hay là em hỏi giáo sư của em đi?"
Sầm Trí Minh: "Chỉ có thể như vậy thôi."
Sầm Trí Minh buồn bã nói: "Em có phun ạ, từ Cypermethrin đổi sang Tetraniliprole rồi đến Abamectin, hiệu quả cũng tạm được, nhưng diệt mãi không hết. Bọn em phun thuốc nhiều quá, lá sen lại bắt đầu thối rữa, em sợ năm nay mình sẽ bị trượt môn mất."
Khanh Mạnh Chúc suy nghĩ một chút, không nghĩ ra nguyên nhân, bèn hỏi: "Em không hỏi giáo sư của em à?"
Sầm Trí Minh buồn bã nói: "Nếu em đi hỏi, chắc chắn môn này sẽ không được điểm cao ạ. Anh Mạnh Chúc, anh xử lý đám côn trùng trên lá sen như thế nào vậy? Em muốn hỏi anh trước, nếu không được mới đi hỏi giáo sư."
Khanh Mạnh Chúc: "Anh dùng virus, em có biết virus sâu khoang NPV không?"
Sầm Trí Minh lắc đầu: "Hình như có chút ấn tượng, để em tra cứu thử xem."
Tấn Xung Sơn nhanh nhảu lấy điện thoại ra: "Để em xem, là loại virus chuyên dùng để diệt trừ sâu khoang phải không ạ?"
Lá sen nhà Khanh Mạnh Chúc đặc biệt thu hút côn trùng, một đợt chết đi, một đợt khác lại kéo đến.
Trên lá sen nhà cậu duy trì một nồng độ virus nhất định, sâu khoang đến một đợt, virus lây nhiễm mới một đợt, hiệu quả diệt trừ ngược lại rất tốt.
Vừa hay đây là loại virus chuyên dụng, các sinh vật khác sẽ không bị lây nhiễm, tương đối an toàn, cậu nuôi cá, nuôi vịt cũng yên tâm.
Sầm Trí Minh nghe xong, hai mắt sáng lên: "Anh Mạnh Chúc, anh dùng loại thuốc nào của hãng nào vậy ạ?"
Cho dù đều là virus, cũng có dạng huyền phù, dạng hạt phân tán trong nước và dạng bột thấm nước, Sầm Trí Minh muốn bắt chước Khanh Mạnh Chúc dùng loại thuốc giống vậy.
Khanh Mạnh Chúc nói: "Là dạng huyền phù bình thường thôi, anh gửi tên hãng cho em."
Mục đích chính Sầm Trí Minh đến đây là để hỏi về vấn đề sen bị sâu bệnh, hỏi được đáp án rồi, ba người liền vui vẻ ra về.
Khanh Mạnh Chúc cũng rất vui vì có thể giúp đỡ được họ.
Không ngờ hai ngày sau, Sầm Trí Minh lại liên lạc với Khanh Mạnh Chúc trên WeChat, gửi một sticker khóc lóc: [Anh Mạnh Chúc ơi, bên em hình như gặp chút vấn đề rồi, sau khi dùng virus xong, tình hình sen càng tệ hơn.]
Khanh Mạnh Chúc nghĩ thầm không đến mức đó chứ, trả lời: [Tệ hơn là như thế nào?]
Sầm Trí Minh: [Lá sen bị thối rữa rất nặng.]
Sầm Trí Minh: [Anh Mạnh Chúc, anh còn cách nào khác không?]
Khanh Mạnh Chúc suy nghĩ một chút: [Nếu em không ngại, gửi định vị cho anh, anh qua xem thử.]
Sầm Trí Minh lập tức gửi định vị đến, còn gửi kèm một sticker cúi đầu ngoan ngoãn: [Hôm nay em ở ruộng cả ngày, anh Mạnh Chúc đến lúc nào thì nói với em một tiếng là được ạ.]
Đại học Nông nghiệp Đằng Thành nằm ngay huyện bên cạnh, diện tích trường rất lớn, bao gồm cả một bộ phận núi non và thị làng quê nhỏ.
Vì vậy, rất nhiều thôn nằm trong trường đại học, người ngoài vào cũng thuận tiện, không cần đăng ký gì cả.
Sau khi nói với Sầm Trí Minh một tiếng, Khanh Mạnh Chúc dựa theo định vị, hơn nửa tiếng đã đến ruộng sen của Sầm Trí Minh.
Không giống như Khanh Mạnh Chúc, Sầm Trí Minh trồng sen nước nông, bây giờ lá sen đã mọc khá cao, còn nhú ra một số nụ hoa nhỏ.
Nhưng mà sâu bệnh trên lá sen khá nhiều, lá sen lốm đốm, trông không đẹp mắt lắm.
Khanh Mạnh Chúc đứng trước ruộng sen, chìm vào suy tư.
Nhìn vẻ mặt của Khanh Mạnh Chúc, Sầm Trí Minh giật thót mình: "Anh Mạnh Chúc, sao thế ạ?"
Khanh Mạnh Chúc nhìn lá sen của cậu ta, nói: "Sen nhà em hình như không chỉ có một vấn đề, em xem lá sen này, trông giống như bị bệnh đốm nâu. Còn lá kia, có thể là bị bệnh cháy lá. Ngoài ra, đám sen nhỏ ở giữa kia, lại hơi giống bị bệnh thối củ."
Thấy Khanh Mạnh Chúc chỉ ra từng loại bệnh một, Sầm Trí Minh cảm thấy lạnh cả người.
Chưa hết, Khanh Mạnh Chúc chậm rãi nói: "Côn trùng cũng không chỉ có ấu trùng sâu khoang, anh thấy khá nhiều rệp rồi, trong nước hình như còn có dòi đυ.c thân sen."
Với thị lực tuyệt vời của Khanh Mạnh Chúc, thật sự không thể nào nhìn nhầm được.
Mảnh ruộng sen này quả thật là tập hợp của rất nhiều vấn đề đặc trưng của sen, cậu xem sách chuyên ngành, trên sách cũng chưa chắc đã viết đầy đủ như vậy.
Xét từ một góc độ nào đó, Sầm Trí Minh cũng coi như là có bản lĩnh.
Khanh Mạnh Chúc quay đầu lại, phát hiện mặt Sầm Trí Minh đã tái mét, trong lòng cậu có chút đồng cảm với cậu bạn này.
Cậu không biết có bị trượt môn hay không, nhưng chắc chắn đừng mong được điểm cao.
Trong lòng Sầm Trí Minh lạnh toát: "Anh Mạnh Chúc, sen của em còn cứu được không?"
Khanh Mạnh Chúc nhìn chằm chằm vào những lá sen lộn xộn: "Anh không rõ lắm, năm nay anh mới bắt đầu trồng sen, cũng không có nhiều kinh nghiệm."
Sầm Trí Minh: "Vậy nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?"
Khanh Mạnh Chúc suy nghĩ một chút: "Đào sen lên, khử trùng triệt để rồi trồng lại nhỉ? Không, anh chắc sẽ đổi sang ruộng hoặc khu khác để trồng, nếu không anh sợ khử trùng không hoàn toàn, sen mới trồng xuống vẫn sẽ gặp vấn đề tương tự."
Nghe vậy, Sầm Trí Minh lập tức ủ rũ như một chú chó con gặp phải mưa bão: "Không đến mức đó chứ, thật sự không cứu được nữa sao?"
Khanh Mạnh Chúc: "Anh cũng không biết, hay là em hỏi giáo sư của em đi?"
Sầm Trí Minh: "Chỉ có thể như vậy thôi."
9
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
