0 chữ
Chương 135
Chương 135: Có muốn tìm người hẹn hò?
"... Thật ra cũng tạm, ngày mai là thất tịch, cuối tuần này mọi người đều không cần tăng ca, nếu có việc cũng đều làm online."
Khanh Mạnh Chúc buổi chiều vừa xem lịch, biết hôm kia lập thu, thật sự không để ý ngày mai là thất tịch: "Em bận quên mất."
Nghĩ đến có người tuyên truyền thất tịch chẳng khác gì ngày lễ tình nhân, vành tai Khanh Mạnh Chúc có chút đỏ lên, cậu tiếp tục nói: "Chỗ bọn em thường coi thất tịch là ngày của phái nữ, nên không để ý lắm."
Minh Xuân Tích: "Bây giờ biết rồi, có muốn tìm người hẹn hò không?"
"Khụ khụ khụ." Khanh Mạnh Chúc hít ngược một hơi, phát ra tiếng ho kịch liệt, "Không..."
Cậu vội vàng bịt lỗ thu âm của điện thoại lại.
Ho khan một hồi lâu, cậu mới khàn giọng, miễn cưỡng nói ra lời: "Em lấy đâu ra người để hẹn hò chứ? Ngược lại là anh, khả năng anh hẹn hò lớn hơn em nhiều đấy?"
Khanh Mạnh Chúc nín thở chờ câu trả lời của Minh Xuân Tích, lòng bàn tay cậu hơi lạnh.
Rất nhanh, giọng của Minh Xuân Tích vang lên: "Anh cũng không có."
Khanh Mạnh Chúc lại nhịn không được ho khan, nhưng tay thì không còn cứng đờ như trước đó.
Giọng nói lo lắng của Minh Xuân Tích truyền tới: "Em không sao chứ? Em uống chút nước cho đỡ."
Khanh Mạnh Chúc đứng lên đi lấy cốc uống nước, sau khi uống một ngụm nước lạnh xuống bụng cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn một chút: "Đỡ hơn nhiều rồi. Sao anh có thể không có ai để hẹn chứ?"
Giọng của Minh Xuân Tích từ từ truyền đến: "Đồng nghiệp sau lưng nói anh giống như AI vậy, vô vị. Ngay cả giải trí cũng là vận động, đọc sách, viết code các kiểu, cảm thấy ở chung với anh áp lực rất lớn."
Khanh Mạnh Chúc nhịn không được lại muốn ho: "Giải trí của anh rõ ràng cũng rất thú vị, đồng nghiệp của anh không khách quan."
Minh Xuân Tích: "Ừ, nhưng anh mang đến cho đồng nghiệp nhiều công việc như vậy, bị mắng sau lưng cũng không có gì lạ."
Khanh Mạnh Chúc nhíu mày: "Ngành của anh cũng không dễ dàng như vậy sao?"
Minh Xuân Tích: "Không bị hối tiến độ thì ổn. Đừng nói chuyện xui xẻo nữa, có bắt đầu rút thưởng không?"
Tinh thần của Khanh Mạnh Chúc bị kéo trở lại, chỉ là không còn sự hưng phấn vừa rồi: "Em đã bấm vào phần rút thưởng sẵn rồi."
Minh Xuân Tích: "Được, vậy... Một, hai, ba, bắt đầu."
Khanh Mạnh Chúc lập tức bấm vào rương báu theo sau tiếng đếm của anh, nín thở chờ phần thưởng mở ra.
Đi kèm với hiệu ứng ánh sáng trên màn hình, cái rương hóa to lên, sau đó mở ra, lộ ra nội dung bên trong.
Đó vậy mà lại là một quyển... sách?
Khanh Mạnh Chúc dụi dụi mắt, khó tin mà nhìn lại lần nữa. Rất nhanh cậu phát hiện đúng là một quyển sách, trên đó viết năm chữ lớn "Sách kỹ năng sơ cấp".
Sách kỹ năng là cái gì? Chẳng lẽ bởi vì bọn họ vừa thảo luận về sách, cho nên hệ thống cũng rút ra sách sao?
Trung tâm thương mại liên tinh cầu vậy mà lại có thứ này?
Minh Xuân Tích ở bên kia điện thoại hỏi: "Rút được rồi sao?"
Trong giọng của Khanh Mạnh Chúc tràn đầy nghi ngờ: "Rút được rồi, nhưng không giống với những gì em tưởng tượng."
Minh Xuân Tích: "Rút được cái gì? Thứ gì rất kỳ quặc sao?"
Khanh Mạnh Chúc: "Không phải kỳ quặc, chỉ là khá bất ngờ."
Khanh Mạnh Chúc đã bấm vào trung tâm cá nhân, xem hướng dẫn chính thức của phần thưởng.
Sách kỹ năng, chính là dùng thủ đoạn khoa học kỹ thuật để nhanh chóng nâng cao kỹ năng của người dùng, giảm chi phí học tập. Phần thưởng này là sản phẩm của vị diện liên tinh cầu.
Minh Xuân Tích đổi một cách hỏi: "Rút được đồ tốt, hay là rút được đồ bỏ đi?"
Khanh Mạnh Chúc không chắc chắn: "Chắc là đồ tốt? Hình như hơi phức tạp, em phải nghiên cứu một chút."
Minh Xuân Tích: "Không sao, em cứ nghiên cứu trước, có cần thảo luận với anh không?"
Trung tâm thương mại liên tinh cầu không thể nói với người khác, ngay cả Minh Xuân Tích cũng không được, Khanh Mạnh Chúc từ chối khéo: "Em tự nghiên cứu trước đã."
Minh Xuân Tích: "Được."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Khanh Mạnh Chúc cảm thấy giọng của Minh Xuân Tích có chút sa sút, nhịn không được phát ra lời mời: "Bên các anh làm việc tại nhà, hai ngày tới anh có rảnh không? Có muốn đến chỗ em chơi không?"
Tai Khanh Mạnh Chúc nóng lên: "Gần đây hoa sen nở khá nhiều, không phải lần trước anh nói muốn làm trà hoa sen sao? Bạch Hào Ngân Châm anh tặng em vẫn chưa dùng hết, vẫn có thể làm trà một đợt nữa."
Minh Xuân Tích đưa ra câu trả lời rõ ràng từng chữ: "Em đợi anh, khoảng một tiếng nữa sẽ đến."
Khanh Mạnh Chúc cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào nội dung trò chuyện vừa rồi, không nhịn được mà xem đi xem lại mấy lần.
Xem xong cậu mới nhớ ra, kỹ năng vừa rút thăm được vẫn chưa xử lý.
Sách kỹ năng sơ cấp là sản phẩm của vị diện liên tinh cầu.
Khanh Mạnh Chúc xem hồi lâu cũng không phát hiện ra nguyên lý của loại sách kỹ năng này, nhưng cậu phát hiện phạm vi sử dụng của loại sách kỹ năng này rất hẹp. Đây sách kỹ năng về trồng trọt, hơn nữa chỉ có thể thêm vào một loại cây trồng duy nhất.
Nếu cậu thêm sách kỹ năng vào việc trồng cà chua, việc trồng cà chua của cậu có thể đạt đến trình độ sơ cấp. Nếu thêm vào ớt, việc trồng ớt của cậu cũng có thể đạt đến trình độ sơ cấp.
Trong lúc tìm tòi, Khanh Mạnh Chúc bất ngờ phát hiện, việc trồng sen của cậu lại có trình độ sơ cấp.
Khi cậu cố gắng thêm sách kỹ năng vào phần trồng sen trong mục cá nhân, trung tâm thương mại liên tinh cầu hiện thêm một dòng nhắc nhở nhỏ, nhắc nhở cậu sách kỹ năng sơ cấp không phù hợp với phạm vi sử dụng tương quan.
Sen đã bị trung tâm thương mại liên tinh cầu loại trừ. Khanh Mạnh Chúc xem các lựa chọn còn lại gồm cà chua, cà tím, ớt, bí đao, dưa hấu, bí đỏ, đậu que... Cậu kéo danh sách các lựa chọn xuống cuối cùng, phát hiện có tổng cộng hơn một trăm loại.
Phần lớn đều là các thực vật cậu chưa từng trồng, cũng không hiểu rõ
Trong số các loại cây quen thuộc, cậu loại trừ cà chua và ớt trước.
Cậu có dự cảm, vì việc trồng sen đã đạt đến trình độ sơ cấp, vậy thì cà chua và ớt cũng không còn xa nữa.
Trải qua mấy tháng học tập và thực chiến này, cậu đã có rất nhiều kinh nghiệm. Cậu chỉ cần cố gắng thêm một thời gian nữa, trình độ trồng cà chua và ớt của cậu còn có thể lên thêm một bậc nữa, thêm sách kỹ năng vào hai mục này hoàn toàn là lãng phí.
---
Grey: Khanh Mạnh Chúc và Minh Xuân Tích sắp đón thất tịch cùng nhau rồi, còn các đọc giả hôm nay chắc cũng đang đón valentine với nửa kia. Nhưng tôi thì một mình ~~~
Khanh Mạnh Chúc buổi chiều vừa xem lịch, biết hôm kia lập thu, thật sự không để ý ngày mai là thất tịch: "Em bận quên mất."
Nghĩ đến có người tuyên truyền thất tịch chẳng khác gì ngày lễ tình nhân, vành tai Khanh Mạnh Chúc có chút đỏ lên, cậu tiếp tục nói: "Chỗ bọn em thường coi thất tịch là ngày của phái nữ, nên không để ý lắm."
Minh Xuân Tích: "Bây giờ biết rồi, có muốn tìm người hẹn hò không?"
"Khụ khụ khụ." Khanh Mạnh Chúc hít ngược một hơi, phát ra tiếng ho kịch liệt, "Không..."
Cậu vội vàng bịt lỗ thu âm của điện thoại lại.
Ho khan một hồi lâu, cậu mới khàn giọng, miễn cưỡng nói ra lời: "Em lấy đâu ra người để hẹn hò chứ? Ngược lại là anh, khả năng anh hẹn hò lớn hơn em nhiều đấy?"
Rất nhanh, giọng của Minh Xuân Tích vang lên: "Anh cũng không có."
Khanh Mạnh Chúc lại nhịn không được ho khan, nhưng tay thì không còn cứng đờ như trước đó.
Giọng nói lo lắng của Minh Xuân Tích truyền tới: "Em không sao chứ? Em uống chút nước cho đỡ."
Khanh Mạnh Chúc đứng lên đi lấy cốc uống nước, sau khi uống một ngụm nước lạnh xuống bụng cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn một chút: "Đỡ hơn nhiều rồi. Sao anh có thể không có ai để hẹn chứ?"
Giọng của Minh Xuân Tích từ từ truyền đến: "Đồng nghiệp sau lưng nói anh giống như AI vậy, vô vị. Ngay cả giải trí cũng là vận động, đọc sách, viết code các kiểu, cảm thấy ở chung với anh áp lực rất lớn."
Khanh Mạnh Chúc nhịn không được lại muốn ho: "Giải trí của anh rõ ràng cũng rất thú vị, đồng nghiệp của anh không khách quan."
Khanh Mạnh Chúc nhíu mày: "Ngành của anh cũng không dễ dàng như vậy sao?"
Minh Xuân Tích: "Không bị hối tiến độ thì ổn. Đừng nói chuyện xui xẻo nữa, có bắt đầu rút thưởng không?"
Tinh thần của Khanh Mạnh Chúc bị kéo trở lại, chỉ là không còn sự hưng phấn vừa rồi: "Em đã bấm vào phần rút thưởng sẵn rồi."
Minh Xuân Tích: "Được, vậy... Một, hai, ba, bắt đầu."
Khanh Mạnh Chúc lập tức bấm vào rương báu theo sau tiếng đếm của anh, nín thở chờ phần thưởng mở ra.
Đi kèm với hiệu ứng ánh sáng trên màn hình, cái rương hóa to lên, sau đó mở ra, lộ ra nội dung bên trong.
Đó vậy mà lại là một quyển... sách?
Khanh Mạnh Chúc dụi dụi mắt, khó tin mà nhìn lại lần nữa. Rất nhanh cậu phát hiện đúng là một quyển sách, trên đó viết năm chữ lớn "Sách kỹ năng sơ cấp".
Trung tâm thương mại liên tinh cầu vậy mà lại có thứ này?
Minh Xuân Tích ở bên kia điện thoại hỏi: "Rút được rồi sao?"
Trong giọng của Khanh Mạnh Chúc tràn đầy nghi ngờ: "Rút được rồi, nhưng không giống với những gì em tưởng tượng."
Minh Xuân Tích: "Rút được cái gì? Thứ gì rất kỳ quặc sao?"
Khanh Mạnh Chúc: "Không phải kỳ quặc, chỉ là khá bất ngờ."
Khanh Mạnh Chúc đã bấm vào trung tâm cá nhân, xem hướng dẫn chính thức của phần thưởng.
Sách kỹ năng, chính là dùng thủ đoạn khoa học kỹ thuật để nhanh chóng nâng cao kỹ năng của người dùng, giảm chi phí học tập. Phần thưởng này là sản phẩm của vị diện liên tinh cầu.
Minh Xuân Tích đổi một cách hỏi: "Rút được đồ tốt, hay là rút được đồ bỏ đi?"
Khanh Mạnh Chúc không chắc chắn: "Chắc là đồ tốt? Hình như hơi phức tạp, em phải nghiên cứu một chút."
Minh Xuân Tích: "Không sao, em cứ nghiên cứu trước, có cần thảo luận với anh không?"
Trung tâm thương mại liên tinh cầu không thể nói với người khác, ngay cả Minh Xuân Tích cũng không được, Khanh Mạnh Chúc từ chối khéo: "Em tự nghiên cứu trước đã."
Minh Xuân Tích: "Được."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Khanh Mạnh Chúc cảm thấy giọng của Minh Xuân Tích có chút sa sút, nhịn không được phát ra lời mời: "Bên các anh làm việc tại nhà, hai ngày tới anh có rảnh không? Có muốn đến chỗ em chơi không?"
Tai Khanh Mạnh Chúc nóng lên: "Gần đây hoa sen nở khá nhiều, không phải lần trước anh nói muốn làm trà hoa sen sao? Bạch Hào Ngân Châm anh tặng em vẫn chưa dùng hết, vẫn có thể làm trà một đợt nữa."
Minh Xuân Tích đưa ra câu trả lời rõ ràng từng chữ: "Em đợi anh, khoảng một tiếng nữa sẽ đến."
Khanh Mạnh Chúc cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào nội dung trò chuyện vừa rồi, không nhịn được mà xem đi xem lại mấy lần.
Xem xong cậu mới nhớ ra, kỹ năng vừa rút thăm được vẫn chưa xử lý.
Sách kỹ năng sơ cấp là sản phẩm của vị diện liên tinh cầu.
Khanh Mạnh Chúc xem hồi lâu cũng không phát hiện ra nguyên lý của loại sách kỹ năng này, nhưng cậu phát hiện phạm vi sử dụng của loại sách kỹ năng này rất hẹp. Đây sách kỹ năng về trồng trọt, hơn nữa chỉ có thể thêm vào một loại cây trồng duy nhất.
Nếu cậu thêm sách kỹ năng vào việc trồng cà chua, việc trồng cà chua của cậu có thể đạt đến trình độ sơ cấp. Nếu thêm vào ớt, việc trồng ớt của cậu cũng có thể đạt đến trình độ sơ cấp.
Trong lúc tìm tòi, Khanh Mạnh Chúc bất ngờ phát hiện, việc trồng sen của cậu lại có trình độ sơ cấp.
Khi cậu cố gắng thêm sách kỹ năng vào phần trồng sen trong mục cá nhân, trung tâm thương mại liên tinh cầu hiện thêm một dòng nhắc nhở nhỏ, nhắc nhở cậu sách kỹ năng sơ cấp không phù hợp với phạm vi sử dụng tương quan.
Sen đã bị trung tâm thương mại liên tinh cầu loại trừ. Khanh Mạnh Chúc xem các lựa chọn còn lại gồm cà chua, cà tím, ớt, bí đao, dưa hấu, bí đỏ, đậu que... Cậu kéo danh sách các lựa chọn xuống cuối cùng, phát hiện có tổng cộng hơn một trăm loại.
Phần lớn đều là các thực vật cậu chưa từng trồng, cũng không hiểu rõ
Trong số các loại cây quen thuộc, cậu loại trừ cà chua và ớt trước.
Cậu có dự cảm, vì việc trồng sen đã đạt đến trình độ sơ cấp, vậy thì cà chua và ớt cũng không còn xa nữa.
Trải qua mấy tháng học tập và thực chiến này, cậu đã có rất nhiều kinh nghiệm. Cậu chỉ cần cố gắng thêm một thời gian nữa, trình độ trồng cà chua và ớt của cậu còn có thể lên thêm một bậc nữa, thêm sách kỹ năng vào hai mục này hoàn toàn là lãng phí.
---
Grey: Khanh Mạnh Chúc và Minh Xuân Tích sắp đón thất tịch cùng nhau rồi, còn các đọc giả hôm nay chắc cũng đang đón valentine với nửa kia. Nhưng tôi thì một mình ~~~
11
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
