0 chữ
Chương 134
Chương 134: Minh Xuân Tích chính là lãnh đạo
Khanh Mạnh Chúc cười cười, tiếp tục cúi đầu trộn đất.
Rái cá và cáo đỏ đã chạy đi xa, hai con chó thì nằm một bên bầu bạn với cậu.
Đàm Văn Lỗi hỏi xong nhưng không đi, tiếp tục hỏi: "Mạnh Chúc, cháu có trồng không? Chú có hạt giống đây, chia cho cháu một ít."
Khanh Mạnh Chúc thật sự có chút động lòng, ngẫm nghĩ: "Cháu trước đây chưa trồng bao giờ, không biết là như thế nào. Chú đợi cháu đi tìm hiểu tài liệu đã, rồi quyết định có nên trồng hay không."
Đàm Văn Lỗi: "Hầy, cũng chỉ là những điều chú đã nói thôi, có gì mà phải tìm hiểu, trồng cũng không khó."
Đàm Văn Lỗi quay đầu nhìn chuồng gà, chuồng vịt, chuồng ngỗng mà nhà Khanh Mạnh Chúc đã dựng lên: "Chú thấy cháu ngay cả chỗ cũng không cần tìm nữa rồi, trồng luôn dưới hàng rào là được. Vừa hay trồng măng tây phải dựng giàn, cháu cứ dùng hàng rào thành giàn, đỡ phải tốn thêm công sức."
Nếu nói như vậy, Khanh Mạnh Chúc cảm thấy cũng được, tùy tiện trồng một chút, trong nhà có thêm một món rau cũng không tệ: "Vậy chú chia cho cháu một ít hạt giống."
Đàm Văn Lỗi lấy ra một gói hạt giống lớn từ trong túi quần: "Cho cháu này. Hay là khi ươm mầm cháu giúp chú ươm một ít, chú chỉ cần hai ba mươi cây là được rồi. Mầm cháu ươm tốt, măng tây phải trồng nhiều năm như vậy, chú phải xây dựng nền tảng cho vững."
Ươm một trăm cây mầm cũng là ươm, ươm một trăm ba mươi cây mầm cũng là ươm, Khanh Mạnh Chúc sảng khoái đồng ý: "Được, cháu thử xem sao, đợi mầm ra rồi cháu sẽ gọi chú."
Đàm Văn Lỗi xoa xoa tay: "Vậy chú sẽ đợi tin tốt của cháu."
Khanh Mạnh Chúc không quen thuộc với măng tây: "Khi nào thì có thể bắt đầu ươm mầm ạ? Phải đợi thời tiết mát hơn một chút sao?"
Chỗ bọn họ trồng trọt thường sẽ chọn mùa xuân hoặc mùa thu, nhiệt độ mùa hè quá cao, nhiệt độ mùa đông thì quá thấp, đều không phải là mùa thích hợp.
Đàm Văn Lỗi: "Bây giờ là có thể rồi đấy, hôm kia đã lập thu rồi."
Khanh Mạnh Chúc có chút bất ngờ, lấy điện thoại di động ra: "Lập thu rồi á? Thật là."
Đàm Văn Lỗi: "Cháu sống những ngày này cứ loạn hết cả lên. Lập thu rồi, thời tiết từ từ sẽ mát mẻ. Vừa hay bây giờ ươm mầm, một tháng sau cây con lớn hơn một chút, thời tiết cũng mát rồi là có thể chuyển ra trồng được."
Khanh Mạnh Chúc: "Vậy hai ngày tới cháu sẽ sắp xếp ươm mầm."
Đàm Văn Lỗi nói chuyện xong thì nhanh chóng trở về.
Khanh Mạnh Chúc trộn phối đất trồng tre xong, tiện thể cũng phối đất ươm măng tây luôn.
Vừa hay có phân bón mới lên men, cậu lấy phân bón mới để điều chỉnh đất. Nếu hiệu quả lần này tốt, cậu sẽ tranh thủ thời gian lên men thêm một đợt nữa.
Đổ đầy đất vào các bầu ươm, Khanh Mạnh Chúc đi xem hạt giống cây măng tây.
Hạt giống mà Đàm Văn Lỗi đưa chất lượng không tệ, trợ lý thương mại quét cho thấy lô hạt giống này là "Lương phẩm +".
Trung tâm thương mại liên tinh cầu không bán hạt giống măng tây, "Lương phẩm +" đã là loại hạt giống cấp cao nhất mà người ta có thể tiếp xúc trong cuộc sống hàng ngày, muốn tìm hạt giống cấp cao hơn thì phải tốn nhiều tâm sức hơn nữa.
Măng tây không phải là giống cây trồng chính của Khanh Mạnh Chúc, cậu cũng không có ý tưởng theo đuổi sự hoàn hảo, thấy hạt giống không tệ nên liền quyết định trồng loại này.
Vỏ hạt của cây măng tây khá cứng. Sau khi tra cứu tài liệu, Khanh Mạnh Chúc đã ngâm hạt vào dung dịch "kích rễ" để khử trùng và kí©h thí©ɧ nảy mầm. Sau đó, cậu chuyển hạt sang vải gạc ẩm, đợi đến khi chúng nhú mầm thì mới chuyển từng hạt một vào bầu ươm.
Quá trình này cần hai ba ngày.
Khanh Mạnh Chúc có thể làm chính là kiên nhẫn chờ đợi.
Bận xong chuyện tre và măng tây, tâm tình Khanh Mạnh Chúc cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, cũng có tâm tư đi xem rương báu mà hệ thống tặng kèm khi mua tre Vân Kính.
Rương báu này không giống với các giải thưởng mà cậu từng rút được trước đây.
Rương báu trông lớn hơn và hoa lệ hơn.
Cậu vào trung tâm cá nhân đọc kỹ hướng dẫn, mới phát hiện đây là rương quà tiến độ, là phần thưởng cho việc cậu tiêu dùng đạt mười nghìn tinh tệ.
Mỗi người dùng chỉ được rút thưởng một lần với rương báu khi tổng chi tiêu đạt mười nghìn tinh tệ. Lần tiếp theo nếu muốn có rương thưởng tương tự, thì phải chờ đến khi tổng chi tiêu đạt một trăm nghìn.
Rương thưởng mười nghìn và trăm nghìn không giống nhau, khác nhau từ vẻ ngoài đến vật phẩm nhận được.
Việc rút thưởng từ trung tâm thương mại liên tinh cầu thực ra khá nhiều, Khanh Mạnh Chúc đều đã quen.
Nhìn thấy rương báu mà hệ thống tặng, cậu vốn muốn tự mình rút, vừa nhìn là bản giới hạn, cậu lại do dự.
Nghĩ một lát, Khanh Mạnh Chúc mở WeChat Minh Xuân Tích ra, thăm dò hỏi: [Anh trai, anh có rảnh không? Giúp em rút một cái giải thưởng.]
Câu trả lời của Minh Xuân Tích nhanh đến mức Khanh Mạnh Chúc nghi ngờ anh ấy đã cài đặt theo dõi đặc biệt cho mình: [Có rảnh, vẫn giống như trước đây, anh đếm bắt đầu và dừng lại đúng không?]
Khanh Mạnh Chúc: [Đại khá thế, nhưng lần này chỉ cần bấm vào là được, không cần dừng lại. Đợi một lát, em gọi điện qua cho anh.]
Tin nhắn của Khanh Mạnh Chúc vừa gửi qua, còn chưa kịp gọi điện thoạ thì Minh Xuân Tích đã gọi qua trước: "Chào buổi tối?"
Giọng của Minh Xuân Tích mang theo một chút ý cười không rõ ràng, nghe rất thoải mái. Khanh Mạnh Chúc không tự chủ cũng mỉm cười theo: "Chào buổi tối, anh vậy mà không có tăng ca sao?"
Minh Xuân Tích: "Hôm nay thứ sáu, tan làm tương đối sớm, anh đang làm việc tại nhà."
Khanh Mạnh Chúc: "Thứ sáu còn làm việc tại nhà, lãnh đạo của anh bóc lột ghê gớm."
Bản thân Minh Xuân Tích chính là lãnh đạo!
Rái cá và cáo đỏ đã chạy đi xa, hai con chó thì nằm một bên bầu bạn với cậu.
Đàm Văn Lỗi hỏi xong nhưng không đi, tiếp tục hỏi: "Mạnh Chúc, cháu có trồng không? Chú có hạt giống đây, chia cho cháu một ít."
Khanh Mạnh Chúc thật sự có chút động lòng, ngẫm nghĩ: "Cháu trước đây chưa trồng bao giờ, không biết là như thế nào. Chú đợi cháu đi tìm hiểu tài liệu đã, rồi quyết định có nên trồng hay không."
Đàm Văn Lỗi: "Hầy, cũng chỉ là những điều chú đã nói thôi, có gì mà phải tìm hiểu, trồng cũng không khó."
Đàm Văn Lỗi quay đầu nhìn chuồng gà, chuồng vịt, chuồng ngỗng mà nhà Khanh Mạnh Chúc đã dựng lên: "Chú thấy cháu ngay cả chỗ cũng không cần tìm nữa rồi, trồng luôn dưới hàng rào là được. Vừa hay trồng măng tây phải dựng giàn, cháu cứ dùng hàng rào thành giàn, đỡ phải tốn thêm công sức."
Đàm Văn Lỗi lấy ra một gói hạt giống lớn từ trong túi quần: "Cho cháu này. Hay là khi ươm mầm cháu giúp chú ươm một ít, chú chỉ cần hai ba mươi cây là được rồi. Mầm cháu ươm tốt, măng tây phải trồng nhiều năm như vậy, chú phải xây dựng nền tảng cho vững."
Ươm một trăm cây mầm cũng là ươm, ươm một trăm ba mươi cây mầm cũng là ươm, Khanh Mạnh Chúc sảng khoái đồng ý: "Được, cháu thử xem sao, đợi mầm ra rồi cháu sẽ gọi chú."
Đàm Văn Lỗi xoa xoa tay: "Vậy chú sẽ đợi tin tốt của cháu."
Khanh Mạnh Chúc không quen thuộc với măng tây: "Khi nào thì có thể bắt đầu ươm mầm ạ? Phải đợi thời tiết mát hơn một chút sao?"
Đàm Văn Lỗi: "Bây giờ là có thể rồi đấy, hôm kia đã lập thu rồi."
Khanh Mạnh Chúc có chút bất ngờ, lấy điện thoại di động ra: "Lập thu rồi á? Thật là."
Đàm Văn Lỗi: "Cháu sống những ngày này cứ loạn hết cả lên. Lập thu rồi, thời tiết từ từ sẽ mát mẻ. Vừa hay bây giờ ươm mầm, một tháng sau cây con lớn hơn một chút, thời tiết cũng mát rồi là có thể chuyển ra trồng được."
Khanh Mạnh Chúc: "Vậy hai ngày tới cháu sẽ sắp xếp ươm mầm."
Đàm Văn Lỗi nói chuyện xong thì nhanh chóng trở về.
Khanh Mạnh Chúc trộn phối đất trồng tre xong, tiện thể cũng phối đất ươm măng tây luôn.
Vừa hay có phân bón mới lên men, cậu lấy phân bón mới để điều chỉnh đất. Nếu hiệu quả lần này tốt, cậu sẽ tranh thủ thời gian lên men thêm một đợt nữa.
Hạt giống mà Đàm Văn Lỗi đưa chất lượng không tệ, trợ lý thương mại quét cho thấy lô hạt giống này là "Lương phẩm +".
Trung tâm thương mại liên tinh cầu không bán hạt giống măng tây, "Lương phẩm +" đã là loại hạt giống cấp cao nhất mà người ta có thể tiếp xúc trong cuộc sống hàng ngày, muốn tìm hạt giống cấp cao hơn thì phải tốn nhiều tâm sức hơn nữa.
Măng tây không phải là giống cây trồng chính của Khanh Mạnh Chúc, cậu cũng không có ý tưởng theo đuổi sự hoàn hảo, thấy hạt giống không tệ nên liền quyết định trồng loại này.
Vỏ hạt của cây măng tây khá cứng. Sau khi tra cứu tài liệu, Khanh Mạnh Chúc đã ngâm hạt vào dung dịch "kích rễ" để khử trùng và kí©h thí©ɧ nảy mầm. Sau đó, cậu chuyển hạt sang vải gạc ẩm, đợi đến khi chúng nhú mầm thì mới chuyển từng hạt một vào bầu ươm.
Quá trình này cần hai ba ngày.
Khanh Mạnh Chúc có thể làm chính là kiên nhẫn chờ đợi.
Bận xong chuyện tre và măng tây, tâm tình Khanh Mạnh Chúc cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, cũng có tâm tư đi xem rương báu mà hệ thống tặng kèm khi mua tre Vân Kính.
Rương báu này không giống với các giải thưởng mà cậu từng rút được trước đây.
Rương báu trông lớn hơn và hoa lệ hơn.
Cậu vào trung tâm cá nhân đọc kỹ hướng dẫn, mới phát hiện đây là rương quà tiến độ, là phần thưởng cho việc cậu tiêu dùng đạt mười nghìn tinh tệ.
Mỗi người dùng chỉ được rút thưởng một lần với rương báu khi tổng chi tiêu đạt mười nghìn tinh tệ. Lần tiếp theo nếu muốn có rương thưởng tương tự, thì phải chờ đến khi tổng chi tiêu đạt một trăm nghìn.
Rương thưởng mười nghìn và trăm nghìn không giống nhau, khác nhau từ vẻ ngoài đến vật phẩm nhận được.
Việc rút thưởng từ trung tâm thương mại liên tinh cầu thực ra khá nhiều, Khanh Mạnh Chúc đều đã quen.
Nhìn thấy rương báu mà hệ thống tặng, cậu vốn muốn tự mình rút, vừa nhìn là bản giới hạn, cậu lại do dự.
Nghĩ một lát, Khanh Mạnh Chúc mở WeChat Minh Xuân Tích ra, thăm dò hỏi: [Anh trai, anh có rảnh không? Giúp em rút một cái giải thưởng.]
Câu trả lời của Minh Xuân Tích nhanh đến mức Khanh Mạnh Chúc nghi ngờ anh ấy đã cài đặt theo dõi đặc biệt cho mình: [Có rảnh, vẫn giống như trước đây, anh đếm bắt đầu và dừng lại đúng không?]
Khanh Mạnh Chúc: [Đại khá thế, nhưng lần này chỉ cần bấm vào là được, không cần dừng lại. Đợi một lát, em gọi điện qua cho anh.]
Tin nhắn của Khanh Mạnh Chúc vừa gửi qua, còn chưa kịp gọi điện thoạ thì Minh Xuân Tích đã gọi qua trước: "Chào buổi tối?"
Giọng của Minh Xuân Tích mang theo một chút ý cười không rõ ràng, nghe rất thoải mái. Khanh Mạnh Chúc không tự chủ cũng mỉm cười theo: "Chào buổi tối, anh vậy mà không có tăng ca sao?"
Minh Xuân Tích: "Hôm nay thứ sáu, tan làm tương đối sớm, anh đang làm việc tại nhà."
Khanh Mạnh Chúc: "Thứ sáu còn làm việc tại nhà, lãnh đạo của anh bóc lột ghê gớm."
Bản thân Minh Xuân Tích chính là lãnh đạo!
10
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
