TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22: Cảm ơn Cậu út

Lối đi lát đá xanh không có nhiều sinh viên, trong tiếng mưa lất phất rơi, đến cả thời gian cũng như lặng yên trôi qua một cách bình lặng.

Hoắc Lâm Uyên tiện tay gạt qua một cành cây vắt ngang lối, giọng nói trầm thấp cất lên chậm rãi: “Hiện tại tình trạng của Vãn Vãn không còn như trước nữa, trong sinh hoạt hằng ngày đều phải cẩn thận hơn. Em là con gái, lại sống một mình, anh thật sự không yên tâm.”

Cô gái nhỏ đứng bên cạnh anh khẽ mím môi, dường như muốn phản bác điều gì đó, nhưng giọng nói của người đàn ông vẫn tiếp tục vang lên:

“Anh thấy dạo này em gầy đi nhiều rồi. Cơm canh trong căn tin đại học hay mấy món đồ ăn ngoài chắc cũng không hợp khẩu vị. Anh đã tìm một cô giúp việc biết nấu ăn, cô ấy sẽ qua đó chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho em.”

“Cảm ơn Cậu út, nhưng em quen sống một mình rồi, không cần cô giúp việc đâu ạ.”

Giọng cô trong trẻo, nhưng vừa dứt lời, người đàn ông liền quay đầu nhìn cô thêm lần nữa.

Lông mày anh khẽ nhíu lại, trong mắt ánh lên vẻ đau lòng.

Thế nhưng, cô gái nhỏ quấn khăn choàng bên người lại bước đi rất thoải mái, vẻ mặt trên gương mặt xinh xắn cực kỳ bình tĩnh, chẳng mang theo chút bi thương nào.

“Vậy Vãn Vãn định không ăn uống gì nữa sao? Cứ tiếp tục nôn ói như vậy mãi à?”

Giọng anh rất nhẹ, tan vào trong cơn mưa phùn lất phất.

Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn anh, giọng mềm mại như bông, lại chứa đựng sự cảm kích: “Cậu út đã giúp em rất nhiều rồi, em không muốn làm phiền anh thêm nữa. Em cũng không muốn nợ quá nhiều ân tình từ nhà họ Hoắc.”

Bởi vì ân tình… còn khó trả hơn tiền bạc.

Cô không có gì cả, và cũng không thể trả nổi.

“Anh không thấy phiền.”

Người đàn ông đứng bên cạnh cô với dáng người cao lớn, đôi mắt tối sâu như mặt biển đêm mênh mông, lấp lánh ánh trăng lẻ loi trôi nổi trên mặt nước.

Ánh mắt anh sâu thẳm như thế, hình bóng mảnh mai của cô gái nhỏ hoàn toàn phản chiếu vào đáy mắt anh.

“Đứa bé là người thừa kế của nhà họ Hoắc. Hiện tại chỉ là đang sớm tiếp nhận quyền lợi thuộc về nó mà thôi.”

Cô gái nhỏ mơ hồ đứng đó, ngẩn người nhìn anh, đồng tử trong veo như nước, mái tóc mềm mại lướt qua gương mặt thanh tú, ngay cả đôi môi bị gió lướt qua cũng đỏ mọng quyến rũ.

Cô ngoan ngoãn, dễ thương đến vậy, thế mà nửa đời lại phải bấp bênh giữa giông tố cuộc đời.

Ngón tay đang nắm cán ô của Hoắc Lâm Uyên khẽ siết chặt, trong lòng bất chợt dâng lên một nỗi đau âm ỉ.

7

0

3 tháng trước

20 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.