TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Em đâu có giận

Một “con cáo già” dày dạn thương trường như anh đúng là khó đoán, lời nói ra cũng vòng vo khó hiểu, khiến người ta chẳng thể nắm bắt.

Đứa trẻ thuộc về cô, vậy còn Hoắc Lâm Uyên… cũng thuộc về cô?

Chẳng lẽ anh đang châm chọc cô, cho rằng cô đòi hỏi muốn giữ con là quá tham lam, giống như há miệng đòi sư tử, quá hoang đường?

Cũng đúng thôi...

Hoắc Lâm Uyên là người bận rộn như vậy, thế mà sáng nay lại dành cả nửa buổi chỉ để đi cùng cô hết bệnh viện rồi lại ăn trưa, anh chắc chắn rất coi trọng huyết mạch của nhà họ Hoắc.

Anh làm sao có thể để cô mang đứa trẻ đi được chứ?

Đúng là đàn ông lớn tuổi chẳng có ai tốt đẹp gì, nói chuyện cũng không chịu nói thẳng, cứ vòng vo tam quốc khiến người ta không tài nào đoán nổi.

Cô gái ôm cốc nước, hàng mi dài cong vυ"t khẽ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mang theo chút uất ức khó nhận ra, giọng nói chậm rãi vang lên: “Hoắc tiên sinh đúng là biết đùa thật đấy.”

Người đàn ông tuấn tú ngồi đối diện nhướng một bên mày, giọng nói trầm thấp, lười biếng, lại mang theo chút ý cười: “Không gọi là cậu út nữa, đang giận anh đấy à?”

Cô bé tội nghiệp đang ôm cốc nước dường như muốn trừng mắt với anh, nhưng khi chạm phải ánh mắt của anh, lại khẽ mím môi không nói gì.

Đôi môi vừa ngậm nước ấm càng trở nên mềm mại, cánh môi đỏ mọng vì bị cắn mà càng thêm gợi cảm, giống như trái dâu chín mọng.

Cô vẫn phồng má nhỏ, vừa thấp giọng lầu bầu chẳng có tí khí thế: “Em đâu dám giận Hoắc tiên sinh chứ…”

Bạn trai của cô, Hoắc Cẩn Thần gặp Cậu út ruột của mình còn phải răm rắp như cháu ngoan, huống hồ cô chẳng có thân phận, chẳng có chỗ dựa, làm sao dám tỏ thái độ với "Diêm Vương mặt lạnh" như anh.

Một tràng cười trầm thấp vang lên trong không khí, tâm trạng của người đàn ông dường như rất vui, anh thuận thế nghiêng người về phía cô, đôi mắt phượng hẹp dài cong lên thành một độ cong dịu dàng như đang dỗ dành cô gái nhỏ: “Gọi anh là Cậu út bao nhiêu lần như thế, anh là người lớn, lẽ nào lại không cho phép người nhỏ tuổi hơn giận dỗi một chút?”

Cô bé đáng thương phồng má lên liếc nhìn anh một cái.

Rõ ràng trong lòng đang trách anh, nhưng ngoài miệng lại cố chấp cãi lại: “Em đâu có giận.”

Mấy lọn tóc vừa được vén ra sau tai lại rơi xuống, lướt dọc theo chiếc cổ thiên nga thon dài, đổ xuống bờ vai. Làn da trắng muốt, mái tóc đen nhánh, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

7

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.