0 chữ
Chương 16
Chương 16: Cảm giác ấy
Bác sĩ “ừm” một tiếng, bắt đầu gõ tay lên bàn phím, âm thanh lạch cạch vang lên đều đều.
Bác sĩ tỉ mỉ dặn dò những điều cần lưu ý trong giai đoạn đầu thai kỳ, từ việc bổ sung axit folic cho đến các triệu chứng ốm nghén sớm. Khi ngẩng đầu lên, cô ấy nhận ra người nghe chăm chú nhất lại là bố đứa bé.
Bác sĩ khẽ mỉm cười, rồi không quên bổ sung thêm: “Ba tháng đầu thai nhi còn chưa ổn định, hai người tốt nhất đừng quan hệ. Chuyện vợ chồng nên tiết chế một chút.”
Gương mặt còn đang ngơ ngác của Khương Ấu Vãn lập tức đỏ bừng như bị lửa đốt.
Trái lại, Hoắc Lâm Uyên đứng bên cạnh lại vô cùng điềm tĩnh, thản nhiên cảm ơn bác sĩ, rồi dịu dàng đỡ vai cô ra ngoài.
…
Bên ngoài, mưa đã ngớt.
Khương Ấu Vãn cầm tờ phiếu xét nghiệm, lại len lén đưa tay sờ nhẹ lên bụng mình.
Cô có em bé rồi.
Một sinh mệnh nhỏ mang chung huyết thống với cô, là người gần gũi với cô nhất trên đời, là bảo bối hoàn toàn thuộc về cô.
Cảm giác ấy… rất lạ.
Rõ ràng chỉ vài phút trước cô vẫn còn hoang mang, vẫn còn sợ hãi. Vậy mà khi mọi chuyện đã rõ ràng, tầng mây đen trong tim lại như nở ra một đoá hoa mềm mại.
Cô không có mẹ. Nhưng bây giờ... cô sẽ trở thành mẹ.
Không được yêu thương cũng không sao, bị lãng quên cũng không sao.
Từ giờ trở đi, cô không còn là một người đơn độc nữa.
Sau này, cô cũng sẽ có người để cùng tựa vào trong đêm giao thừa. Cô không còn phải ngồi đó ghen tị nhìn đứa em trai cùng cha khác mẹ nhào vào lòng mẹ kế nữa. Rồi sẽ có một vòng tay nhỏ bé ôm lấy cô, sẽ có một người yêu thương cô, dựa vào cô, cần cô.
Khương Ấu Vãn bị câu nói đó làm sặc, không nhịn được mà ho khan.
Mùi hương gỗ lạnh nhè nhẹ quen thuộc lại bắt đầu lan ra, mơ hồ bao lấy cô, từng chút từng chút một như muốn xâm chiếm và nuốt chửng cả con người cô.
Bàn tay người đàn ông đặt lên lưng cô, từ dưới lên trên nhẹ nhàng vỗ về, giọng trầm thấp dịu dàng: “Chậm một chút… hít thở sâu nào…”
Khương Ấu Vãn bị sặc đến mức hai mắt đỏ hoe.
Giữa câu “chậm một chút” và “hít thở sâu” kia, cô mơ hồ nghe thấy hai từ lạ… không giống như đang gọi "Vãn Vãn".
Mà giống như là... "bảo bối"...
Tựa như trong màn mây đen u ám có một tia sáng le lói, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đã bị xóa nhòa đi mất.
Tóc dài rối tung được anh khẽ vén ra sau tai, Khương Ấu Vãn vừa ôm cốc nước uống, vừa cố gắng lý giải xem những lời Hoắc Lâm Uyên vừa nói rốt cuộc có ý gì.
Bác sĩ tỉ mỉ dặn dò những điều cần lưu ý trong giai đoạn đầu thai kỳ, từ việc bổ sung axit folic cho đến các triệu chứng ốm nghén sớm. Khi ngẩng đầu lên, cô ấy nhận ra người nghe chăm chú nhất lại là bố đứa bé.
Bác sĩ khẽ mỉm cười, rồi không quên bổ sung thêm: “Ba tháng đầu thai nhi còn chưa ổn định, hai người tốt nhất đừng quan hệ. Chuyện vợ chồng nên tiết chế một chút.”
Gương mặt còn đang ngơ ngác của Khương Ấu Vãn lập tức đỏ bừng như bị lửa đốt.
Trái lại, Hoắc Lâm Uyên đứng bên cạnh lại vô cùng điềm tĩnh, thản nhiên cảm ơn bác sĩ, rồi dịu dàng đỡ vai cô ra ngoài.
…
Bên ngoài, mưa đã ngớt.
Khương Ấu Vãn cầm tờ phiếu xét nghiệm, lại len lén đưa tay sờ nhẹ lên bụng mình.
Một sinh mệnh nhỏ mang chung huyết thống với cô, là người gần gũi với cô nhất trên đời, là bảo bối hoàn toàn thuộc về cô.
Cảm giác ấy… rất lạ.
Rõ ràng chỉ vài phút trước cô vẫn còn hoang mang, vẫn còn sợ hãi. Vậy mà khi mọi chuyện đã rõ ràng, tầng mây đen trong tim lại như nở ra một đoá hoa mềm mại.
Cô không có mẹ. Nhưng bây giờ... cô sẽ trở thành mẹ.
Không được yêu thương cũng không sao, bị lãng quên cũng không sao.
Từ giờ trở đi, cô không còn là một người đơn độc nữa.
Sau này, cô cũng sẽ có người để cùng tựa vào trong đêm giao thừa. Cô không còn phải ngồi đó ghen tị nhìn đứa em trai cùng cha khác mẹ nhào vào lòng mẹ kế nữa. Rồi sẽ có một vòng tay nhỏ bé ôm lấy cô, sẽ có một người yêu thương cô, dựa vào cô, cần cô.
Khương Ấu Vãn bị câu nói đó làm sặc, không nhịn được mà ho khan.
Bàn tay người đàn ông đặt lên lưng cô, từ dưới lên trên nhẹ nhàng vỗ về, giọng trầm thấp dịu dàng: “Chậm một chút… hít thở sâu nào…”
Khương Ấu Vãn bị sặc đến mức hai mắt đỏ hoe.
Giữa câu “chậm một chút” và “hít thở sâu” kia, cô mơ hồ nghe thấy hai từ lạ… không giống như đang gọi "Vãn Vãn".
Mà giống như là... "bảo bối"...
Tựa như trong màn mây đen u ám có một tia sáng le lói, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đã bị xóa nhòa đi mất.
Tóc dài rối tung được anh khẽ vén ra sau tai, Khương Ấu Vãn vừa ôm cốc nước uống, vừa cố gắng lý giải xem những lời Hoắc Lâm Uyên vừa nói rốt cuộc có ý gì.
6
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
