0 chữ
Chương 38
Chương 38: Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp!
Đi đường liên tiếp bốn, năm ngày, hôm nay cách huyện thành tiếp theo còn nửa ngày đường, mọi người đành phải dừng lại bên bờ sông nghỉ ngơi, ngủ dã ngoại.
Kiều Vãn Nhan ôm lò sưởi tay đứng bên sông, nhìn về phía hoàng hôn ở phương tây.
Nửa bầu trời đã nhuộm thành màu đỏ thẫm, tạo nên ráng chiều rực rỡ, đẹp đến mê người.
Nàng ngắm cảnh, mà bản thân lại chính là phong cảnh đẹp nhất trong mắt người khác.
Lúc này, Kiều Ý Hoan cũng đi tới, có lẽ vì cảm kích việc hôm đó nàng cố ý tạo cơ hội để mình và Thái tử ở riêng, nên những ngày gần đây càng chăm sóc nàng nhiều hơn.
“Trời lạnh thế này, sao tỷ lại tự mình giặt khăn?”
Kiều Ý Hoan nói: “Tiêu Oánh thấy trong người không khỏe nên ta bảo nàng ấy nghỉ ngơi.”
Kiều Vãn Nhan mỉm cười, không nói gì thêm.
“Ai ở đó? Ra đây!”
Tử Diên bất ngờ trừng mắt quát về phía một gốc cây.
Chốc lát sau, một cái đầu nhỏ thò ra từ sau cây, đôi mắt hạnh mang theo cảnh giác.
Kiều Vãn Nhan khẽ nheo mắt, quả nhiên là xuất hiện rồi, cơ duyên mà trong thoại bản Kiều Ý Hoan từng gặp.
Kiều Ý Hoan đứng lên, lại thấy Kiều Vãn Nhan đã bước tới gần tiểu cô nương đó.
Tiểu cô nương chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi, ăn mặc bình thường nhưng dung mạo linh động đáng yêu. Lúc này, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, ngơ ngác nhìn mỹ nhân trước mặt đẹp tựa tiên nữ, há hốc miệng.
“Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp!”
Trong thoại bản, khi Kiều Vãn Nhan được khen câu này, nàng còn liếc người ta một cái, vẻ mặt như thể người ta đang nói nhảm.
Về sau, bị sự thiện ý của Kiều Ý Hoan cảm hóa, coi nàng ta như tỷ tỷ thật sự.
Nhưng hiện tại, Kiều Vãn Nhan lại mỉm cười dịu dàng: “Cảm ơn, chốn hoang vu thế này, sao muội lại ở một mình? Lỡ gặp chuyện thì rồi sao? Nếu muội muốn, có thể nói với tỷ.”
Tiểu cô nương thấy mỹ nhân không chỉ xinh đẹp mà còn dịu dàng, cả trái tim lập tức đều bị cuốn đi.
Cô bé run nhẹ đồng tử: “Tỷ tỷ, muội muốn đi tìm ca ca.”
“Phụ mẫu muội đã mất từ lâu, muội vẫn luôn sống ở nhà di mẫu.”
“Di mẫu muốn bán muội cho một lão già bảy mươi tuổi, muội không muốn nên bỏ chạy, định đến Ung Châu tìm ca ca.”
Kiều Vãn Nhan không vạch trần lời nói dối của nàng.
Phụ mẫu mất sớm là thật, nhưng chuyện đi tìm ca ca chẳng qua chỉ là một cô bé bướng bỉnh trốn khỏi tầm mắt của ca ca để đi chơi.
Ca ca của nàng chính là thiên tài y thuật trẻ tuổi nhất đại lục Cửu Châu, thần y Vân Hành.
Kiều Ý Hoan hơi nhíu mày: “Việc này quá đáng quá, muội mới từng này tuổi, sao di mẫu của muội có thể gả muội cho người đàn ông già như thế được?”
Kiều Vãn Nhan ôm lò sưởi tay đứng bên sông, nhìn về phía hoàng hôn ở phương tây.
Nửa bầu trời đã nhuộm thành màu đỏ thẫm, tạo nên ráng chiều rực rỡ, đẹp đến mê người.
Nàng ngắm cảnh, mà bản thân lại chính là phong cảnh đẹp nhất trong mắt người khác.
Lúc này, Kiều Ý Hoan cũng đi tới, có lẽ vì cảm kích việc hôm đó nàng cố ý tạo cơ hội để mình và Thái tử ở riêng, nên những ngày gần đây càng chăm sóc nàng nhiều hơn.
“Trời lạnh thế này, sao tỷ lại tự mình giặt khăn?”
Kiều Ý Hoan nói: “Tiêu Oánh thấy trong người không khỏe nên ta bảo nàng ấy nghỉ ngơi.”
Kiều Vãn Nhan mỉm cười, không nói gì thêm.
“Ai ở đó? Ra đây!”
Chốc lát sau, một cái đầu nhỏ thò ra từ sau cây, đôi mắt hạnh mang theo cảnh giác.
Kiều Vãn Nhan khẽ nheo mắt, quả nhiên là xuất hiện rồi, cơ duyên mà trong thoại bản Kiều Ý Hoan từng gặp.
Kiều Ý Hoan đứng lên, lại thấy Kiều Vãn Nhan đã bước tới gần tiểu cô nương đó.
Tiểu cô nương chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi, ăn mặc bình thường nhưng dung mạo linh động đáng yêu. Lúc này, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, ngơ ngác nhìn mỹ nhân trước mặt đẹp tựa tiên nữ, há hốc miệng.
“Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp!”
Trong thoại bản, khi Kiều Vãn Nhan được khen câu này, nàng còn liếc người ta một cái, vẻ mặt như thể người ta đang nói nhảm.
Về sau, bị sự thiện ý của Kiều Ý Hoan cảm hóa, coi nàng ta như tỷ tỷ thật sự.
Nhưng hiện tại, Kiều Vãn Nhan lại mỉm cười dịu dàng: “Cảm ơn, chốn hoang vu thế này, sao muội lại ở một mình? Lỡ gặp chuyện thì rồi sao? Nếu muội muốn, có thể nói với tỷ.”
Cô bé run nhẹ đồng tử: “Tỷ tỷ, muội muốn đi tìm ca ca.”
“Phụ mẫu muội đã mất từ lâu, muội vẫn luôn sống ở nhà di mẫu.”
“Di mẫu muốn bán muội cho một lão già bảy mươi tuổi, muội không muốn nên bỏ chạy, định đến Ung Châu tìm ca ca.”
Kiều Vãn Nhan không vạch trần lời nói dối của nàng.
Phụ mẫu mất sớm là thật, nhưng chuyện đi tìm ca ca chẳng qua chỉ là một cô bé bướng bỉnh trốn khỏi tầm mắt của ca ca để đi chơi.
Ca ca của nàng chính là thiên tài y thuật trẻ tuổi nhất đại lục Cửu Châu, thần y Vân Hành.
Kiều Ý Hoan hơi nhíu mày: “Việc này quá đáng quá, muội mới từng này tuổi, sao di mẫu của muội có thể gả muội cho người đàn ông già như thế được?”
1
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
