0 chữ
Chương 23
Chương 23: Quá ngông cuồng!
Hạc Nghiễn Lễ hơi cau mày, khóc gì chứ?
Chỉ nói nàng một câu là thất lễ mà đã tủi thân đến mức này, vậy ngày đó làm sao nàng có thể nói ra những lời xé gan xé ruột như thế?
Yếu ớt đến đáng ghét.
Hạc Tri Vũ thấy vậy bèn cất tiếng: “Còn không mau đỡ tiểu thư nhà ngươi đi thay y phục?”
Tử Diên lập tức đứng dậy, liếc nhìn sắc mặt Cảnh Vương, thấy y không có ý ngăn cản mới nhanh chóng dìu Kiều Vãn Nhan rời đi.
Hạc Tri Vũ bước tới bên cạnh Kiều Ý Hoan, Hạc Nghiễn Lễ liếc nhìn bọn họ một cái: “Không quấy rầy hoàng huynh nữa, bổn vương đến Chiêu Hoa điện trước.”
Sắc mặt Kinh Nguyên khó coi, trước mặt Thái tử mà lại tự xưng “bổn vương”?
Quá ngông cuồng!
Nhưng một người là Thái tử ở kinh thành, quyền thực không nhiều, một người là vương gia nắm ba mươi vạn binh ở Bắc Minh thành, dù có kiêu ngạo cũng có tư cách để kiêu ngạo.
Mặc Tiêu khẽ gật đầu, quay người theo sau Cảnh Vương rời đi.
Ra khỏi nguyệt môn, hắn mới mở miệng: “Vương gia, Kiều nhị tiểu thư từng làm ngài đau thấu xương, ngài chớ nên mềm lòng.”
Khóe môi Hạc Nghiễn Lễ thoáng hiện một tia lạnh lẽo: “Mềm lòng? Nàng ta tham lam vô độ, bụng đầy tâm cơ, kẻ phụ lòng người thật tâm thì nên tự vẫn mà chết, khỏi làm bẩn tay người khác.”
...
Trong điện Phù Uẩn, cung nữ mang tới một bộ y phục bằng gấm Phù Quang thượng hạng.
Tử Diên hơi kinh ngạc, điện hạ lại sai người đưa tới thứ vải quý như vậy sao?
Cung nữ nói: “Tử Diên cô nương, Đông cung không có nữ quyến, thường ngày không chuẩn bị y phục cho nữ tử.”
“Bộ gấm Phù Quang này là cống phẩm từ nước Vân Nam, vừa được lấy ra từ khố phòng, mong Kiều nhị tiểu thư đừng chê.”
Giọng nói của cung nữ Đông cung khách khí, chu toàn, dù tính tình Tử Diên có hoạt bát, thẳng thắn thế nào thì lúc này nàng cũng mỉm cười đáp lễ: “Tỷ tỷ khách khí rồi, đồ của Đông cung sao tiểu thư nhà ta lại chê được, đa tạ điện hạ.”
Đóng cửa lại, Tử Diên cười tươi rồi nhanh chân chạy vào nội điện.
Giữa ngày đông, địa long trong Đông cung đã sưởi ấm, Kiều Vãn Nhan ngâm mình trong bồn tắm, xua đi hết cái lạnh thấm người.
Hơi nóng bốc lên rồi tản ra mờ ảo, mái tóc đen như thác đổ rủ xuống ngoài thành bồn.
Kiều Vãn Nhan trời sinh dung mạo tuyệt diễm, làn da trắng mịn như ngọc, nước từ bờ vai lăn xuống, long lanh trong suốt.
Nàng khẽ nâng cánh tay trắng ngần, mặt nước khẽ gợn sóng, trước ngực mơ hồ thấp thoáng khiến Tử Diên nhìn đến sững người, chỉ cảm thấy sống mũi nóng ran, suýt chút nữa chảy máu mũi ra áo.
Chỉ nói nàng một câu là thất lễ mà đã tủi thân đến mức này, vậy ngày đó làm sao nàng có thể nói ra những lời xé gan xé ruột như thế?
Yếu ớt đến đáng ghét.
Hạc Tri Vũ thấy vậy bèn cất tiếng: “Còn không mau đỡ tiểu thư nhà ngươi đi thay y phục?”
Tử Diên lập tức đứng dậy, liếc nhìn sắc mặt Cảnh Vương, thấy y không có ý ngăn cản mới nhanh chóng dìu Kiều Vãn Nhan rời đi.
Hạc Tri Vũ bước tới bên cạnh Kiều Ý Hoan, Hạc Nghiễn Lễ liếc nhìn bọn họ một cái: “Không quấy rầy hoàng huynh nữa, bổn vương đến Chiêu Hoa điện trước.”
Sắc mặt Kinh Nguyên khó coi, trước mặt Thái tử mà lại tự xưng “bổn vương”?
Quá ngông cuồng!
Nhưng một người là Thái tử ở kinh thành, quyền thực không nhiều, một người là vương gia nắm ba mươi vạn binh ở Bắc Minh thành, dù có kiêu ngạo cũng có tư cách để kiêu ngạo.
Ra khỏi nguyệt môn, hắn mới mở miệng: “Vương gia, Kiều nhị tiểu thư từng làm ngài đau thấu xương, ngài chớ nên mềm lòng.”
Khóe môi Hạc Nghiễn Lễ thoáng hiện một tia lạnh lẽo: “Mềm lòng? Nàng ta tham lam vô độ, bụng đầy tâm cơ, kẻ phụ lòng người thật tâm thì nên tự vẫn mà chết, khỏi làm bẩn tay người khác.”
...
Trong điện Phù Uẩn, cung nữ mang tới một bộ y phục bằng gấm Phù Quang thượng hạng.
Tử Diên hơi kinh ngạc, điện hạ lại sai người đưa tới thứ vải quý như vậy sao?
Cung nữ nói: “Tử Diên cô nương, Đông cung không có nữ quyến, thường ngày không chuẩn bị y phục cho nữ tử.”
“Bộ gấm Phù Quang này là cống phẩm từ nước Vân Nam, vừa được lấy ra từ khố phòng, mong Kiều nhị tiểu thư đừng chê.”
Đóng cửa lại, Tử Diên cười tươi rồi nhanh chân chạy vào nội điện.
Giữa ngày đông, địa long trong Đông cung đã sưởi ấm, Kiều Vãn Nhan ngâm mình trong bồn tắm, xua đi hết cái lạnh thấm người.
Hơi nóng bốc lên rồi tản ra mờ ảo, mái tóc đen như thác đổ rủ xuống ngoài thành bồn.
Kiều Vãn Nhan trời sinh dung mạo tuyệt diễm, làn da trắng mịn như ngọc, nước từ bờ vai lăn xuống, long lanh trong suốt.
Nàng khẽ nâng cánh tay trắng ngần, mặt nước khẽ gợn sóng, trước ngực mơ hồ thấp thoáng khiến Tử Diên nhìn đến sững người, chỉ cảm thấy sống mũi nóng ran, suýt chút nữa chảy máu mũi ra áo.
1
0
1 ngày trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
