0 chữ
Chương 22
Chương 22: Có độc, nhất định là có độc!
“Đến đây, tất nhiên là vì có người muốn gặp.”
Hạc Tri Vũ liếc nhìn Kiều Vãn Nhan.
Kiều Ý Hoan dịu giọng nói: “Cảnh Vương điện hạ, toàn thân muội muội thần nữ đã ướt sũng, cần phải đi thay y phục, thần nữ sẽ lập tức đưa muội ấy rời đi.”
Hạc Nghiễn Lễ hơi nhướng mày: “Xem ra tình cảm tỷ muội của các ngươi rất tốt.”
Kiều Ý Hoan mím môi, không trực tiếp đáp cuối cùng chỉ gượng cười: “Muội muội thần nữ tuổi còn nhỏ, tính tình vẫn còn nghịch ngợm, thần nữ là tỷ tỷ tất nhiên nên chăm sóc muội ấy.”
Ánh mắt âm u của Hạc Nghiễn Lễ rơi thẳng lên gương mặt nàng ta: “Bổn vương ghét nhất là hạng người giả nhân giả nghĩa.”
Y chưa từng tin, bị một người bắt nạt hết năm này sang năm khác mà vẫn có thể giữ thiện ý với đối phương.
Môi Kiều Ý Hoan khẽ tái nhợt, không hiểu vì sao y lại sỉ nhục mình như vậy.
Hạc Tri Vũ hơi cau mày, trong lòng không vui: “Cửu hoàng đệ, ngươi đừng quá đáng.”
Ý Hoan là người thuần thiện nhất thế gian này, người khác không biết nhưng hắn thì sao lại không biết?
Tử Diên dè dặt mở miệng: “Cảnh Vương điện hạ, tiểu thư nhà nô tỳ toàn thân đều ướt, ngoài này lạnh như thế, có thể cho phép nô tỳ đưa tiểu thư xuống thay y phục không? Nếu còn ở đây, e là sẽ bị lạnh đến chết mất.”
Hạc Nghiễn Lễ ung dung đáp: “Tiểu thư nhà ngươi vốn yêu quý dung mạo của mình, nếu có thể chết ở tuổi đẹp nhất, cũng có thể vĩnh viễn giữ lại nhan sắc này, chẳng phải rất tốt sao?”
Kiều Vãn Nhan: Nghe đi, đây là lời con người nói sao?
Nàng khẽ khép mắt, làn da vốn trắng như sứ nay vì lạnh mà mang vẻ trắng bệch bệnh trạng.
Nàng khẽ gọi một tiếng: “Nghiễn Lễ.”
Trong đáy mắt Hạc Nghiễn Lễ thoáng qua một tia dị sắc, y nhìn nàng hồi lâu rồi mới mở miệng: “Giữa ta và nàng không thân thiết đến vậy, gọi thẳng tên ta chẳng thấy thất lễ sao?”
Kiều Vãn Nhan cắn chặt môi dưới, không để những giọt lệ đong đầy trong mắt rơi xuống.
Nhưng ngay khoảnh khắc cúi đầu, lệ như rèm châu đứt dây, từng hạt rơi xuống.
Đồ đàn ông đê tiện, sau này đừng hòng cầu xin ta gọi tên ngươi.
Kinh Nguyên là người đứng ngoài quan sát, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng lại cảm thấy Cảnh Vương điện hạ quả thật là kẻ tội ác tày trời, ức hϊếp cô nương vô tội.
Rõ ràng Kiều nhị tiểu thư là một nữ nhân xấu xa, vậy mà khi khóc lại dễ dàng khơi gợi lòng thương hại trong hắn.
Có độc, nhất định là có độc!
Nữ nhân xấu xa phải tránh xa, nữ nhân biết giả vờ đáng thương thì càng phải tránh xa hơn!
Hạc Tri Vũ liếc nhìn Kiều Vãn Nhan.
Kiều Ý Hoan dịu giọng nói: “Cảnh Vương điện hạ, toàn thân muội muội thần nữ đã ướt sũng, cần phải đi thay y phục, thần nữ sẽ lập tức đưa muội ấy rời đi.”
Hạc Nghiễn Lễ hơi nhướng mày: “Xem ra tình cảm tỷ muội của các ngươi rất tốt.”
Kiều Ý Hoan mím môi, không trực tiếp đáp cuối cùng chỉ gượng cười: “Muội muội thần nữ tuổi còn nhỏ, tính tình vẫn còn nghịch ngợm, thần nữ là tỷ tỷ tất nhiên nên chăm sóc muội ấy.”
Ánh mắt âm u của Hạc Nghiễn Lễ rơi thẳng lên gương mặt nàng ta: “Bổn vương ghét nhất là hạng người giả nhân giả nghĩa.”
Y chưa từng tin, bị một người bắt nạt hết năm này sang năm khác mà vẫn có thể giữ thiện ý với đối phương.
Môi Kiều Ý Hoan khẽ tái nhợt, không hiểu vì sao y lại sỉ nhục mình như vậy.
Ý Hoan là người thuần thiện nhất thế gian này, người khác không biết nhưng hắn thì sao lại không biết?
Tử Diên dè dặt mở miệng: “Cảnh Vương điện hạ, tiểu thư nhà nô tỳ toàn thân đều ướt, ngoài này lạnh như thế, có thể cho phép nô tỳ đưa tiểu thư xuống thay y phục không? Nếu còn ở đây, e là sẽ bị lạnh đến chết mất.”
Hạc Nghiễn Lễ ung dung đáp: “Tiểu thư nhà ngươi vốn yêu quý dung mạo của mình, nếu có thể chết ở tuổi đẹp nhất, cũng có thể vĩnh viễn giữ lại nhan sắc này, chẳng phải rất tốt sao?”
Kiều Vãn Nhan: Nghe đi, đây là lời con người nói sao?
Nàng khẽ khép mắt, làn da vốn trắng như sứ nay vì lạnh mà mang vẻ trắng bệch bệnh trạng.
Nàng khẽ gọi một tiếng: “Nghiễn Lễ.”
Kiều Vãn Nhan cắn chặt môi dưới, không để những giọt lệ đong đầy trong mắt rơi xuống.
Nhưng ngay khoảnh khắc cúi đầu, lệ như rèm châu đứt dây, từng hạt rơi xuống.
Đồ đàn ông đê tiện, sau này đừng hòng cầu xin ta gọi tên ngươi.
Kinh Nguyên là người đứng ngoài quan sát, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng lại cảm thấy Cảnh Vương điện hạ quả thật là kẻ tội ác tày trời, ức hϊếp cô nương vô tội.
Rõ ràng Kiều nhị tiểu thư là một nữ nhân xấu xa, vậy mà khi khóc lại dễ dàng khơi gợi lòng thương hại trong hắn.
Có độc, nhất định là có độc!
Nữ nhân xấu xa phải tránh xa, nữ nhân biết giả vờ đáng thương thì càng phải tránh xa hơn!
1
0
1 ngày trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
