0 chữ
Chương 16
Chương 16: Rơi xuống nước
Trên mặt hồ, bóng dáng Kiều Vãn Nhan từ lâu đã không còn thấy đâu.
Tử Diên liếc nhìn Kiều Ý Hoan, sau đó cũng lập tức kêu lớn: “Không xong rồi! Tiểu thư nhà ta bị người ta đẩy xuống nước rồi! Người đâu? Có ai không!”
Giữa tiết trời đông giá lạnh, nước hồ như dao cắt da thịt, toàn thân Tiêu Oánh ướt sũng, run rẩy ôm lấy chính mình, vừa sợ hãi vì mới suýt chết đuối, vừa lo lắng vì hành động bốc đồng khi đẩy nhị tiểu thư xuống nước.
Nếu nhị tiểu thư chết đuối thật thì lão gia và phu nhân chắc chắn sẽ liên lụy đến đại tiểu thư.
Nhưng... nhưng nếu nàng ấy thực sự chết rồi, thì sẽ chẳng còn ai có thể ức hϊếp đại tiểu thư nữa.
Lúc này, trong lòng Tiêu Oánh vô cùng mâu thuẫn.
Vừa lo sợ, vừa căng thẳng nhìn chằm chằm mặt hồ, âm thầm mong không ai trồi lên, nhưng đồng thời cũng khát khao nàng ấy sẽ bình an nổi lên khỏi mặt nước.
Kiều Ý Hoan đang quỳ ôm lấy Tiêu Oánh, chợt cảm thấy một bóng đen bao phủ phía trên.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên, liền giật mình phát hiện người vừa đến là Thái tử: “Điện hạ?!”
Hạc Tri Vũ nhìn mặt hồ phẳng lặng như gương không một gợn sóng, đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại.
Kiều Ý Hoan cuống quýt nói: “Điện hạ, mau bảo Kinh Nguyên xuống cứu Vãn Nhan đi! Muội ấy còn đang dưới nước!”
Kinh Nguyên nhìn sang chủ tử nhà mình, tựa như đang chờ lệnh.
“Bùm!”
Hạc Tri Vũ cởi bỏ áo choàng lông hồ, lập tức nhảy thẳng xuống hồ.
“Điện hạ!!!”
Kiều Ý Hoan sững sờ, không thể tin nổi vào những gì mình vừa thấy.
Tử Diên ngoài mặt thì tỏ ra lo lắng như sắp khóc, nhưng trong lòng lại muốn bật cười đến nơi.
Một lũ ngốc!
Tiểu thư nhà nàng biết bơi, năm xưa còn theo biểu tiểu thư học ở Ung Châu kia kìa!
Trước khi rơi xuống nước, Kiều Vãn Nhan đã hít sâu một hơi.
Với nàng mà nói, chuyện bơi lên bờ chẳng khác gì trở bàn tay, thế nhưng nàng không làm vậy, mà để mặc bản thân từ từ chìm xuống đáy hồ, ngắm nhìn mặt nước lấp lánh ánh nắng, đẹp đến không sao tả xiết.
Khoảnh khắc mới ngâm mình xuống nước thật sự rét buốt đến tê tái, nhưng khi hoàn toàn chìm sâu, lại chẳng còn thấy lạnh như ban đầu nữa.
Dòng nước dịu dàng bao bọc lấy thân thể nàng, mái tóc đen dài và váy lụa tung bay lững lờ, tựa như hòa làm một với nước, tạo nên một cảnh tượng đẹp đến ngây ngất lọt vào mắt Hạc Tri Vũ vừa nhảy xuống hồ.
Kiều Vãn Nhan nheo mắt, chậm rãi vươn tay như muốn với lấy cọng rơm cứu mạng.
Giây tiếp theo, từng chuỗi bong bóng thoát ra từ miệng nàng nổi lên mặt nước, đôi mắt đào rực rỡ khép lại, cơ thể nhẹ nhàng chìm sâu về đáy hồ.
Tim Hạc Tri Vũ chợt siết lại, hắn lập tức lặn sâu xuống dưới đáy nước.
Tử Diên liếc nhìn Kiều Ý Hoan, sau đó cũng lập tức kêu lớn: “Không xong rồi! Tiểu thư nhà ta bị người ta đẩy xuống nước rồi! Người đâu? Có ai không!”
Giữa tiết trời đông giá lạnh, nước hồ như dao cắt da thịt, toàn thân Tiêu Oánh ướt sũng, run rẩy ôm lấy chính mình, vừa sợ hãi vì mới suýt chết đuối, vừa lo lắng vì hành động bốc đồng khi đẩy nhị tiểu thư xuống nước.
Nếu nhị tiểu thư chết đuối thật thì lão gia và phu nhân chắc chắn sẽ liên lụy đến đại tiểu thư.
Nhưng... nhưng nếu nàng ấy thực sự chết rồi, thì sẽ chẳng còn ai có thể ức hϊếp đại tiểu thư nữa.
Lúc này, trong lòng Tiêu Oánh vô cùng mâu thuẫn.
Vừa lo sợ, vừa căng thẳng nhìn chằm chằm mặt hồ, âm thầm mong không ai trồi lên, nhưng đồng thời cũng khát khao nàng ấy sẽ bình an nổi lên khỏi mặt nước.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên, liền giật mình phát hiện người vừa đến là Thái tử: “Điện hạ?!”
Hạc Tri Vũ nhìn mặt hồ phẳng lặng như gương không một gợn sóng, đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại.
Kiều Ý Hoan cuống quýt nói: “Điện hạ, mau bảo Kinh Nguyên xuống cứu Vãn Nhan đi! Muội ấy còn đang dưới nước!”
Kinh Nguyên nhìn sang chủ tử nhà mình, tựa như đang chờ lệnh.
“Bùm!”
Hạc Tri Vũ cởi bỏ áo choàng lông hồ, lập tức nhảy thẳng xuống hồ.
“Điện hạ!!!”
Kiều Ý Hoan sững sờ, không thể tin nổi vào những gì mình vừa thấy.
Tử Diên ngoài mặt thì tỏ ra lo lắng như sắp khóc, nhưng trong lòng lại muốn bật cười đến nơi.
Một lũ ngốc!
Tiểu thư nhà nàng biết bơi, năm xưa còn theo biểu tiểu thư học ở Ung Châu kia kìa!
Với nàng mà nói, chuyện bơi lên bờ chẳng khác gì trở bàn tay, thế nhưng nàng không làm vậy, mà để mặc bản thân từ từ chìm xuống đáy hồ, ngắm nhìn mặt nước lấp lánh ánh nắng, đẹp đến không sao tả xiết.
Khoảnh khắc mới ngâm mình xuống nước thật sự rét buốt đến tê tái, nhưng khi hoàn toàn chìm sâu, lại chẳng còn thấy lạnh như ban đầu nữa.
Dòng nước dịu dàng bao bọc lấy thân thể nàng, mái tóc đen dài và váy lụa tung bay lững lờ, tựa như hòa làm một với nước, tạo nên một cảnh tượng đẹp đến ngây ngất lọt vào mắt Hạc Tri Vũ vừa nhảy xuống hồ.
Kiều Vãn Nhan nheo mắt, chậm rãi vươn tay như muốn với lấy cọng rơm cứu mạng.
Giây tiếp theo, từng chuỗi bong bóng thoát ra từ miệng nàng nổi lên mặt nước, đôi mắt đào rực rỡ khép lại, cơ thể nhẹ nhàng chìm sâu về đáy hồ.
1
0
1 ngày trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
