0 chữ
Chương 13
Chương 13: Đúng là hơi vô phép
Nói xong, nàng khẽ nhướng mày: “Tỷ tỷ sao lại không mặc bộ Thục Cẩm mà mẫu thân gửi tặng vậy?”
“Màu sắc đó là muội đích thân chọn cho tỷ đó, còn nghĩ rằng hôm nay tỷ sẽ mặc, nhất định trông sẽ rất đẹp, cả cây trâm bộ diêu muội tặng cũng không thấy mang theo, chẳng lẽ tỷ không thích sao?”
Ánh mắt Kiều Vãn Nhan lộ ra chút thất vọng như thể nàng đã chân thành trao đi tình cảm nhưng lại nhận về sự hờ hững.
Kiều Ý Hoan có chút bất ngờ trước thái độ thân thiết này của nàng, nhưng phần nhiều lại là hoảng loạn.
Nàng ta vô thức nhìn về phía Thái tử, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thản, không có nhiều cảm xúc nhưng trong lòng vẫn không thể an ổn.
Ngược lại, Tiêu Oánh lên tiếng giải vây: “Tiểu thư, là do nô tỳ sơ suất.”
“Quả thực phu nhân có sai người đưa đến một tấm Thục Cẩm, nhưng nô tỳ để trong tủ, nhất thời quên mất, còn cây trâm bộ diêu thì có chút già dặn, không hợp với phong cách hôm nay của tiểu thư, nên nô tỳ đã cất đi rồi.”
Hạc Tri Vũ thu lại ánh nhìn, liếc qua Kiều Ý Hoan.
Nha hoàn bên cạnh Ý Hoan đúng là hơi vô phép.
Bảo vệ chủ tử là điều dễ hiểu, nhưng dối trá quá mức thì chẳng còn đáng tin cậy nữa.
Kiều Vãn Nhan cũng không lo sợ rằng việc thay đổi tính cách quá đột ngột sẽ khiến Thái tử nghi ngờ, dù sao bao năm qua, nàng chưa từng có cơ hội gặp riêng hắn.
Mỗi lần đều có Kiều Ý Hoan ở đó, mà hễ nàng xuất hiện thì Thái tử lại luôn tìm lý do rời đi như thể sợ Kiều Ý Hoan không vui.
Hắn căn bản không hiểu gì về nàng, có chăng chỉ là nghe từ miệng người khác mà thôi.
Nhưng những lời đồn đoán sao có thể sánh bằng những gì chính mắt chứng kiến?
Hạc Tri Vũ lên tiếng: “Ý Hoan, hôm đó muội muội của nàng đến Oái Bảo Lâu mua trâm cài, ta cũng tình cờ có mặt, cây trâm bộ diêu mà nàng ấy chọn cho nàng không hề già dặn, mà rất hợp với nàng.”
Thân thể Kiều Ý Hoan khẽ cứng đờ, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Kiều Vãn Nhan nắm lấy cánh tay nàng ta, giọng nhẹ nhàng: “Đúng vậy, tỷ tỷ, cây trâm cài hôm ấy là món đẹp nhất trong mớ trang sức muội chọn được.”
“Tỷ bình thường ăn mặc quá đỗi giản dị, phải trang điểm xinh đẹp lên một chút, sau này vị tỷ phu tương lai nhìn thấy mới càng thêm rung động chứ.”
Khóe môi Kiều Vãn Nhan khẽ cong lên, dáng vẻ dịu dàng như nắng xuân xua tan u ám trần gian, trong trẻo và xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.
“Màu sắc đó là muội đích thân chọn cho tỷ đó, còn nghĩ rằng hôm nay tỷ sẽ mặc, nhất định trông sẽ rất đẹp, cả cây trâm bộ diêu muội tặng cũng không thấy mang theo, chẳng lẽ tỷ không thích sao?”
Ánh mắt Kiều Vãn Nhan lộ ra chút thất vọng như thể nàng đã chân thành trao đi tình cảm nhưng lại nhận về sự hờ hững.
Kiều Ý Hoan có chút bất ngờ trước thái độ thân thiết này của nàng, nhưng phần nhiều lại là hoảng loạn.
Nàng ta vô thức nhìn về phía Thái tử, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thản, không có nhiều cảm xúc nhưng trong lòng vẫn không thể an ổn.
Ngược lại, Tiêu Oánh lên tiếng giải vây: “Tiểu thư, là do nô tỳ sơ suất.”
“Quả thực phu nhân có sai người đưa đến một tấm Thục Cẩm, nhưng nô tỳ để trong tủ, nhất thời quên mất, còn cây trâm bộ diêu thì có chút già dặn, không hợp với phong cách hôm nay của tiểu thư, nên nô tỳ đã cất đi rồi.”
Nha hoàn bên cạnh Ý Hoan đúng là hơi vô phép.
Bảo vệ chủ tử là điều dễ hiểu, nhưng dối trá quá mức thì chẳng còn đáng tin cậy nữa.
Kiều Vãn Nhan cũng không lo sợ rằng việc thay đổi tính cách quá đột ngột sẽ khiến Thái tử nghi ngờ, dù sao bao năm qua, nàng chưa từng có cơ hội gặp riêng hắn.
Mỗi lần đều có Kiều Ý Hoan ở đó, mà hễ nàng xuất hiện thì Thái tử lại luôn tìm lý do rời đi như thể sợ Kiều Ý Hoan không vui.
Hắn căn bản không hiểu gì về nàng, có chăng chỉ là nghe từ miệng người khác mà thôi.
Nhưng những lời đồn đoán sao có thể sánh bằng những gì chính mắt chứng kiến?
Hạc Tri Vũ lên tiếng: “Ý Hoan, hôm đó muội muội của nàng đến Oái Bảo Lâu mua trâm cài, ta cũng tình cờ có mặt, cây trâm bộ diêu mà nàng ấy chọn cho nàng không hề già dặn, mà rất hợp với nàng.”
Kiều Vãn Nhan nắm lấy cánh tay nàng ta, giọng nhẹ nhàng: “Đúng vậy, tỷ tỷ, cây trâm cài hôm ấy là món đẹp nhất trong mớ trang sức muội chọn được.”
“Tỷ bình thường ăn mặc quá đỗi giản dị, phải trang điểm xinh đẹp lên một chút, sau này vị tỷ phu tương lai nhìn thấy mới càng thêm rung động chứ.”
Khóe môi Kiều Vãn Nhan khẽ cong lên, dáng vẻ dịu dàng như nắng xuân xua tan u ám trần gian, trong trẻo và xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.
1
0
1 ngày trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
