0 chữ
Chương 60
Chương 60
Nhưng trong trời đất, con người là vạn vật chi linh, sinh ra đã được thiên đạo lục hợp ưu ái, bất kể lý do gì, gϊếŧ người chắc chắn sẽ nhiễm nghiệp lực, sẽ bị phản phệ về sau.
Nếu cô thả Trần Hiểu Như đi, cũng đồng nghĩa với việc gánh lấy một đoạn nhân quả.
Bất kể trong khoảng thời gian đó đối phương phạm tội gì, hay gây ra án mạng, những nghiệp lực tội ác đó cô cũng sẽ phải gánh chịu một phần.
Ngu Cấm Cấm là yêu tu, hơn nữa còn là một yêu có linh hồn bị tổn thương nặng nề. Hiện tại cô đang thiếu công đức, nếu lại nhiễm thêm nghiệp lực, sẽ gây trở ngại lớn cho con đường tu hành và việc tích lũy công đức sau này.
"Tôi không tin cô, nên không thể giúp cô được."
"Tôi có thể thề!" Trần Hiểu Như đang lơ lửng giữa không trung giơ ba ngón tay, chỉ thẳng lên trời: "Tôi, Trần Hiểu Như, lấy hồn phách làm vật tế, thề nguyện dùng một nửa toàn bộ hồn lực đổi lấy một ngày tự do, trong thời hạn giải cấm, mọi việc làm và nhân quả nghiệp lực đều do một mình tôi gánh vác!"
Trong lúc nói chuyện, một làn khói đỏ nhạt có lẫn tia điện ẩn hiện trên đỉnh đầu nữ quỷ.
Thấy Ngu Cấm Cấm vẫn không dừng bước, Trần Hiểu Như sốt ruột: "Tôi hứa sẽ không làm hại người vô tội! Tôi chỉ tìm một mình hắn báo thù thôi! Xin cô đấy!"
Ngu Cấm Cấm dừng chân, thở dài: "Dù cô không lấy mạng ông ta, những việc ông ta làm, tội nghiệt ông ta gây ra cũng sẽ có trời phạt, sau khi chết sẽ bị đày xuống điện Diêm Vương thẩm phán, đẩy xuống mười tám tầng địa ngục chịu khổ chịu nạn."
"Tự tay ra tay, cô lại nhiễm sát nghiệp, năm mươi năm sau về âm phủ cũng sẽ vì thế mà thêm một bút nghiệp chướng, có đáng không?"
Trần Hiểu Như kiên định gật đầu.
Một lúc sau, Ngu Cấm Cấm đưa một đạo chú lực vào cơ thể cô ta.
……
Ba giờ rưỡi sáng, khi hầu hết mọi người đang chìm trong giấc ngủ sâu, một cặp vợ chồng trung niên trên chiếc giường lớn lại rơi vào cơn ác mộng.
Không rõ hai người mơ thấy gì mà mồ hôi lạnh chảy đầm đìa trên trán, đôi mắt nhắm nghiền. Đặc biệt là người chồng, thân thể co giật, bị cảnh tượng kinh hoàng trong mơ dọa đến mức lẩm bẩm:
"Cút... cút đi! Đừng bắt tôi... Không!!"
Ông ta thét lên một tiếng rồi bừng tỉnh, nhưng mặt đỏ bừng vì nghẹt thở, thân thể nặng trĩu không thể cử động.
Trong tầm nhìn mờ mịt, một bóng đen mơ hồ đang đè chặt lên ngực ông ta.
Cái bóng đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đẫm máu chứa đầy căm hận nhìn thẳng vào mắt ông ta.
"Á!!!" Người đàn ông lăn khỏi giường, chân đập mạnh xuống đất đau điếng. Vợ ông ta cũng bị tiếng động đánh thức, nhìn thấy ác quỷ đang lơ lửng trong phòng, mắt trợn trừng:
"Tiểu Như... con, con..."
Nhìn người dì ruột của mình, Trần Hiểu Như cười méo mó hơn cả khóc: "Dì à, còn có dượng yêu quý của con, con về rồi đây."
"Về để đòi mạng các người!!"
Dượng của cô ta sợ đến hồn bay phách lạc, miệng niệm Nam mô A di đà Phật vừa vung gối loạn xạ, bên cạnh dì cô ta cũng tái mặt rơi lệ: "Tiểu Như, cái chết của con không liên quan gì đến chúng ta... Sau khi bố mẹ con mất, chúng ta nuôi nấng con ăn học, không hề có chút nào có lỗi với con, cũng coi như có ơn với con rồi."
"Thật sao?" Máu từ người Trần Hiểu Như nhỏ xuống đất, nhanh chóng thấm đẫm sàn nhà cả căn phòng, giọng cô ta như tiếng khóc than: "Không có lỗi với con sao?"
"Vậy con muốn hỏi dì thân yêu của con, dì có biết vào sinh nhật 14 tuổi của con, chồng dì - con súc sinh đáng chém nghìn đao này, đã làm gì con trong căn phòng này không?"
"Dì dám nói dì không biết gì sao?!!"
Ngày hôm đó là khởi đầu cho bóng ma ám ảnh cả cuộc đời Trần Hiểu Như, từ đó về sau, cuộc sống của cô ta chỉ còn đau khổ và bất hạnh.
Cô ta rõ ràng nghe thấy tiếng cửa ngoài mở, tiếng dì về đến nhà. Giây phút đó cô ta đã hy vọng biết bao người thân có thể đạp cửa vào cứu mình.
Cô ta nghe thấy dượng bịt miệng mình lại nói đang dạy kèm bài tập, ngoài cánh cửa mỏng manh, dì im lặng một lúc rồi chỉ nói một câu "làm xong bài thì ra ăn cơm", sau đó không còn tiếng động nào nữa.
Trong lòng Trần Hiểu Như hận biết bao nhiêu.
Dì của cô ta biết hết tất cả, vậy mà lại giả vờ như người mù người điếc, bây giờ còn dám mặt dày nói có ơn với cô ta?!
Trong cơn thịnh nộ cực độ, nữ quỷ hung hăng đè ép người đàn ông trung niên, đá văng ông ta vào tường khiến ông ta kêu thét thảm thiết.
Vợ ông ta vừa khóc vừa van xin: "Tiểu Như, là dì có lỗi với con, là dượng con hắn không phải người! Nhưng dì chỉ là một người nội trợ, cả nhà từ ăn mặc cho đến chi tiêu, thậm chí cả tiền chi phí của con đều phải dựa vào dượng con kiếm, con bảo dì phải làm sao?"
"Dù hắn có đạo đức bại hoại đến đâu, nhưng hắn vẫn là chồng dì... Dì van con, dì lạy con đây, nghĩ đến chuyện chúng ta có ơn nuôi dưỡng con không để con lưu lạc đầu đường xó chợ, con nương tay một chút đi! Sau này cứ thanh minh tết nhất, dì sẽ dẫn hắn đến lạy con, tạ tội với con!"
Nếu cô thả Trần Hiểu Như đi, cũng đồng nghĩa với việc gánh lấy một đoạn nhân quả.
Bất kể trong khoảng thời gian đó đối phương phạm tội gì, hay gây ra án mạng, những nghiệp lực tội ác đó cô cũng sẽ phải gánh chịu một phần.
Ngu Cấm Cấm là yêu tu, hơn nữa còn là một yêu có linh hồn bị tổn thương nặng nề. Hiện tại cô đang thiếu công đức, nếu lại nhiễm thêm nghiệp lực, sẽ gây trở ngại lớn cho con đường tu hành và việc tích lũy công đức sau này.
"Tôi không tin cô, nên không thể giúp cô được."
"Tôi có thể thề!" Trần Hiểu Như đang lơ lửng giữa không trung giơ ba ngón tay, chỉ thẳng lên trời: "Tôi, Trần Hiểu Như, lấy hồn phách làm vật tế, thề nguyện dùng một nửa toàn bộ hồn lực đổi lấy một ngày tự do, trong thời hạn giải cấm, mọi việc làm và nhân quả nghiệp lực đều do một mình tôi gánh vác!"
Thấy Ngu Cấm Cấm vẫn không dừng bước, Trần Hiểu Như sốt ruột: "Tôi hứa sẽ không làm hại người vô tội! Tôi chỉ tìm một mình hắn báo thù thôi! Xin cô đấy!"
Ngu Cấm Cấm dừng chân, thở dài: "Dù cô không lấy mạng ông ta, những việc ông ta làm, tội nghiệt ông ta gây ra cũng sẽ có trời phạt, sau khi chết sẽ bị đày xuống điện Diêm Vương thẩm phán, đẩy xuống mười tám tầng địa ngục chịu khổ chịu nạn."
"Tự tay ra tay, cô lại nhiễm sát nghiệp, năm mươi năm sau về âm phủ cũng sẽ vì thế mà thêm một bút nghiệp chướng, có đáng không?"
Trần Hiểu Như kiên định gật đầu.
Một lúc sau, Ngu Cấm Cấm đưa một đạo chú lực vào cơ thể cô ta.
……
Ba giờ rưỡi sáng, khi hầu hết mọi người đang chìm trong giấc ngủ sâu, một cặp vợ chồng trung niên trên chiếc giường lớn lại rơi vào cơn ác mộng.
"Cút... cút đi! Đừng bắt tôi... Không!!"
Ông ta thét lên một tiếng rồi bừng tỉnh, nhưng mặt đỏ bừng vì nghẹt thở, thân thể nặng trĩu không thể cử động.
Trong tầm nhìn mờ mịt, một bóng đen mơ hồ đang đè chặt lên ngực ông ta.
Cái bóng đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đẫm máu chứa đầy căm hận nhìn thẳng vào mắt ông ta.
"Á!!!" Người đàn ông lăn khỏi giường, chân đập mạnh xuống đất đau điếng. Vợ ông ta cũng bị tiếng động đánh thức, nhìn thấy ác quỷ đang lơ lửng trong phòng, mắt trợn trừng:
"Tiểu Như... con, con..."
Nhìn người dì ruột của mình, Trần Hiểu Như cười méo mó hơn cả khóc: "Dì à, còn có dượng yêu quý của con, con về rồi đây."
Dượng của cô ta sợ đến hồn bay phách lạc, miệng niệm Nam mô A di đà Phật vừa vung gối loạn xạ, bên cạnh dì cô ta cũng tái mặt rơi lệ: "Tiểu Như, cái chết của con không liên quan gì đến chúng ta... Sau khi bố mẹ con mất, chúng ta nuôi nấng con ăn học, không hề có chút nào có lỗi với con, cũng coi như có ơn với con rồi."
"Thật sao?" Máu từ người Trần Hiểu Như nhỏ xuống đất, nhanh chóng thấm đẫm sàn nhà cả căn phòng, giọng cô ta như tiếng khóc than: "Không có lỗi với con sao?"
"Vậy con muốn hỏi dì thân yêu của con, dì có biết vào sinh nhật 14 tuổi của con, chồng dì - con súc sinh đáng chém nghìn đao này, đã làm gì con trong căn phòng này không?"
"Dì dám nói dì không biết gì sao?!!"
Ngày hôm đó là khởi đầu cho bóng ma ám ảnh cả cuộc đời Trần Hiểu Như, từ đó về sau, cuộc sống của cô ta chỉ còn đau khổ và bất hạnh.
Cô ta rõ ràng nghe thấy tiếng cửa ngoài mở, tiếng dì về đến nhà. Giây phút đó cô ta đã hy vọng biết bao người thân có thể đạp cửa vào cứu mình.
Cô ta nghe thấy dượng bịt miệng mình lại nói đang dạy kèm bài tập, ngoài cánh cửa mỏng manh, dì im lặng một lúc rồi chỉ nói một câu "làm xong bài thì ra ăn cơm", sau đó không còn tiếng động nào nữa.
Trong lòng Trần Hiểu Như hận biết bao nhiêu.
Dì của cô ta biết hết tất cả, vậy mà lại giả vờ như người mù người điếc, bây giờ còn dám mặt dày nói có ơn với cô ta?!
Trong cơn thịnh nộ cực độ, nữ quỷ hung hăng đè ép người đàn ông trung niên, đá văng ông ta vào tường khiến ông ta kêu thét thảm thiết.
Vợ ông ta vừa khóc vừa van xin: "Tiểu Như, là dì có lỗi với con, là dượng con hắn không phải người! Nhưng dì chỉ là một người nội trợ, cả nhà từ ăn mặc cho đến chi tiêu, thậm chí cả tiền chi phí của con đều phải dựa vào dượng con kiếm, con bảo dì phải làm sao?"
"Dù hắn có đạo đức bại hoại đến đâu, nhưng hắn vẫn là chồng dì... Dì van con, dì lạy con đây, nghĩ đến chuyện chúng ta có ơn nuôi dưỡng con không để con lưu lạc đầu đường xó chợ, con nương tay một chút đi! Sau này cứ thanh minh tết nhất, dì sẽ dẫn hắn đến lạy con, tạ tội với con!"
8
0
3 tháng trước
13 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
