0 chữ
Chương 59
Chương 59
"Bọn họ đều đã tan đi, sao cô vẫn chưa đi?"
Làn khói đen mờ ảo cuộn lên, ngưng tụ thành một nữ quỷ có gương mặt yêu kiều tái nhợt, tay vẫn nắm chặt một linh hồn vừa thành hình, trông rất yếu ớt với vẻ mặt kinh hoàng ngơ ngác.
Trần Hiểu Như mỉm cười tự giễu: "Bọn họ còn được đầu thai ở địa phủ, làm sao tôi có thể giống họ được."
Đến lúc này linh hồn Cố Bằng trong tay cô ta siết chặt mới cuối cùng chấp nhận sự thật mình đã chết thành quỷ, gã gào lên đầy phẫn nộ:
"Trần Hiểu Như đồ tiện nhân! Mày không làm gì Lý Khánh Phương, mày lại để tao chết..."
Có lẽ nghĩ rằng đã là người chết thì chẳng còn gì để sợ, Cố Bằng buông lời chửi rủa không kiêng nể.
Nhưng những lời chửi bới chưa kịp nói hết đã bị Trần Hiểu Như tát một cái làm xoay cả người.
Chưa kịp kêu thảm thì đã lãnh thêm một cái tát như trời giáng vào nửa mặt còn lại.
Gã chỉ thấy má đau rát, chẳng mấy chốc cả mặt sưng vù như đầu heo, khí thế vừa nổi lên đã tắt ngấm, co rúm người như con chim cút.
Trần Hiểu Như lạnh lùng nhìn gã chằm chằm, khinh thường nói: "Tôi đã cho anh đường sống, anh là đồ vô dụng không nắm bắt được thôi."
"Dù sao anh cũng thấy có lỗi với tôi, vừa rồi chẳng phải còn nói rất hối hận về những việc mình đã làm sao..."
Cô ta túm lấy Cố Bằng kéo mạnh, cong môi cười, từng chữ từng chữ nói: "Vậy tôi chiều ý anh, để anh mãi mãi ở bên cạnh tôi!"
Cố Bằng không khỏi rùng mình, lắc đầu liên tục: "Không, không! Tôi muốn xuống địa phủ! Tôi không muốn ở bên cạnh cô..."
Nhưng sự phản kháng của gã như châu chấu đá xe, hoàn toàn không thoát được;
Lại một cái tát giáng xuống, Trần Hiểu Như dùng quỷ lực phong bế miệng gã lại.
"Đừng kêu nữa, nghe phiền quá, kêu nữa tôi xé lưỡi anh!"
Sau khi bận rộn nửa đêm và tìm được hồn phách của Trần Hiểu Như, Ngu Cấm Cấm không khỏi buồn ngủ.
Đến đây thì lời hứa với Hà Doanh cũng coi như hoàn thành được kha khá.
Cô chống tay hoạt động vai cổ, lại ngáp dài một cái uể oải: "Nếu cô không đi thì tôi đi đây."
"Vài ngày nữa tôi sẽ đến "410" bố trí trận Tàng Âm, cô tốt nhất đừng chạy lung tung, cũng đừng nghĩ đến chuyện hại người — nhất là cô bạn cùng phòng Hà Doanh của cô, nếu tôi phát hiện được, tôi sẽ nuốt chửng cô đấy."
Giọng Ngu Cấm Cấm vẫn mềm mại uể oải, nghe chẳng có chút uy hϊếp nào.
Nhưng ánh mắt lơ đãng quét qua khiến Trần Hiểu Như dù đã là ác quỷ vẫn rùng mình, cô ta quay mặt đi tự giễu:
"Tôi còn có thể đi đâu?"
Chẳng bao lâu nữa, thần lực của thiên sư phong ấn trên người cô ta sẽ biến mất;
Là một hồn ma tự sát, hậu sự của Trần Hiểu Như, việc có xuống địa phủ đầu thai hay không đều không cần người khác lo lắng.
Thiên địa đạo pháp sẽ đưa cô ta về nơi tự sát, ở đó, cô ta sẽ trở thành một oan hồn không thể rời đi.
Trần Hiểu Như mím môi: "Tôi có thể hỏi... tôi còn bao nhiêu tuổi thọ không?"
Ngu Cấm Cấm bấm đốt ngón tay tính toán, giọng điệu mang chút đồng cảm: "Ít nhất cũng còn bốn năm mươi năm."
Nếu không tự sát, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Trần Hiểu Như có thể sống đến khoảng bảy mươi tuổi, điều này cũng có nghĩa là cô ta sẽ bị giam cầm trong tòa ký túc xá nơi mình tự sát thêm chừng ấy thời gian.
Trong lòng u ám, Trần Hiểu Như nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn về phía hồn phách Cố Bằng đang run rẩy dưới chân:
"Nghe rõ không Cố Bằng, chúng ta còn rất nhiều thời gian."
Đúng lúc Ngu Cấm Cấm định mang theo bùa người giấy Chúc Đàn Tương rời đi, con ma nữ phía sau ngập ngừng cất tiếng: "Khoan đã!"
Ngu Cấm Cấm quay đầu, đối diện với ánh mắt u ám của Trần Hiểu Như.
"Thiên sư đại nhân, tôi có thể xin người một việc nữa không?"
"Tôi xin người cho tôi thêm một ngày, chỉ một ngày thôi." Gương mặt tái nhợt của Trần Hiểu Như dần dần vặn vẹo, đôi mắt đỏ ngầu: "Tôi vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành, một ngày sau tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn quay về nơi mình thuộc về, cũng tuyệt đối không gây thêm rối loạn nữa."
Nhìn bộ dạng này của cô ta, Ngu Cấm Cấm biết trong lòng cô ta vẫn còn oán hận và không cam lòng.
"Tôi biết cô đã nhìn thấy ký ức của tôi." Trần Hiểu Như nghiến răng nói: "Hiện tại tôi chỉ còn một điều day dứt, đó là tên cậu ruột cầm thú kia, ông ta tàn nhẫn vô đạo như heo chó, ngay cả khi tôi chết rồi vẫn còn định bán xác tôi cho Phạm Ba..."
Cô ta vừa nói, những vết thương trên linh hồn vì cảm xúc quá kích động mà rỉ ra máu đỏ tươi.
Thấy Trần Hiểu Như sắp bị oán khí nuốt chửng, lại mất đi lý trí, Ngu Cấm Cấm vội giơ tay bắn ra một đạo linh quang, giúp cô ta giữ được tỉnh táo.
Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, Ngu Cấm Cấm nghiêng đầu: "Không được."
Cô không phải muốn ngăn cản Trần Hiểu Như báo thù, cô cũng thấy tên cậu ruột của Trần Hiểu Như thật đáng ghê tởm.
Làn khói đen mờ ảo cuộn lên, ngưng tụ thành một nữ quỷ có gương mặt yêu kiều tái nhợt, tay vẫn nắm chặt một linh hồn vừa thành hình, trông rất yếu ớt với vẻ mặt kinh hoàng ngơ ngác.
Trần Hiểu Như mỉm cười tự giễu: "Bọn họ còn được đầu thai ở địa phủ, làm sao tôi có thể giống họ được."
Đến lúc này linh hồn Cố Bằng trong tay cô ta siết chặt mới cuối cùng chấp nhận sự thật mình đã chết thành quỷ, gã gào lên đầy phẫn nộ:
"Trần Hiểu Như đồ tiện nhân! Mày không làm gì Lý Khánh Phương, mày lại để tao chết..."
Có lẽ nghĩ rằng đã là người chết thì chẳng còn gì để sợ, Cố Bằng buông lời chửi rủa không kiêng nể.
Nhưng những lời chửi bới chưa kịp nói hết đã bị Trần Hiểu Như tát một cái làm xoay cả người.
Gã chỉ thấy má đau rát, chẳng mấy chốc cả mặt sưng vù như đầu heo, khí thế vừa nổi lên đã tắt ngấm, co rúm người như con chim cút.
Trần Hiểu Như lạnh lùng nhìn gã chằm chằm, khinh thường nói: "Tôi đã cho anh đường sống, anh là đồ vô dụng không nắm bắt được thôi."
"Dù sao anh cũng thấy có lỗi với tôi, vừa rồi chẳng phải còn nói rất hối hận về những việc mình đã làm sao..."
Cô ta túm lấy Cố Bằng kéo mạnh, cong môi cười, từng chữ từng chữ nói: "Vậy tôi chiều ý anh, để anh mãi mãi ở bên cạnh tôi!"
Cố Bằng không khỏi rùng mình, lắc đầu liên tục: "Không, không! Tôi muốn xuống địa phủ! Tôi không muốn ở bên cạnh cô..."
Nhưng sự phản kháng của gã như châu chấu đá xe, hoàn toàn không thoát được;
"Đừng kêu nữa, nghe phiền quá, kêu nữa tôi xé lưỡi anh!"
Sau khi bận rộn nửa đêm và tìm được hồn phách của Trần Hiểu Như, Ngu Cấm Cấm không khỏi buồn ngủ.
Đến đây thì lời hứa với Hà Doanh cũng coi như hoàn thành được kha khá.
Cô chống tay hoạt động vai cổ, lại ngáp dài một cái uể oải: "Nếu cô không đi thì tôi đi đây."
"Vài ngày nữa tôi sẽ đến "410" bố trí trận Tàng Âm, cô tốt nhất đừng chạy lung tung, cũng đừng nghĩ đến chuyện hại người — nhất là cô bạn cùng phòng Hà Doanh của cô, nếu tôi phát hiện được, tôi sẽ nuốt chửng cô đấy."
Giọng Ngu Cấm Cấm vẫn mềm mại uể oải, nghe chẳng có chút uy hϊếp nào.
Nhưng ánh mắt lơ đãng quét qua khiến Trần Hiểu Như dù đã là ác quỷ vẫn rùng mình, cô ta quay mặt đi tự giễu:
Chẳng bao lâu nữa, thần lực của thiên sư phong ấn trên người cô ta sẽ biến mất;
Là một hồn ma tự sát, hậu sự của Trần Hiểu Như, việc có xuống địa phủ đầu thai hay không đều không cần người khác lo lắng.
Thiên địa đạo pháp sẽ đưa cô ta về nơi tự sát, ở đó, cô ta sẽ trở thành một oan hồn không thể rời đi.
Trần Hiểu Như mím môi: "Tôi có thể hỏi... tôi còn bao nhiêu tuổi thọ không?"
Ngu Cấm Cấm bấm đốt ngón tay tính toán, giọng điệu mang chút đồng cảm: "Ít nhất cũng còn bốn năm mươi năm."
Nếu không tự sát, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Trần Hiểu Như có thể sống đến khoảng bảy mươi tuổi, điều này cũng có nghĩa là cô ta sẽ bị giam cầm trong tòa ký túc xá nơi mình tự sát thêm chừng ấy thời gian.
Trong lòng u ám, Trần Hiểu Như nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn về phía hồn phách Cố Bằng đang run rẩy dưới chân:
"Nghe rõ không Cố Bằng, chúng ta còn rất nhiều thời gian."
Đúng lúc Ngu Cấm Cấm định mang theo bùa người giấy Chúc Đàn Tương rời đi, con ma nữ phía sau ngập ngừng cất tiếng: "Khoan đã!"
Ngu Cấm Cấm quay đầu, đối diện với ánh mắt u ám của Trần Hiểu Như.
"Thiên sư đại nhân, tôi có thể xin người một việc nữa không?"
"Tôi xin người cho tôi thêm một ngày, chỉ một ngày thôi." Gương mặt tái nhợt của Trần Hiểu Như dần dần vặn vẹo, đôi mắt đỏ ngầu: "Tôi vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành, một ngày sau tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn quay về nơi mình thuộc về, cũng tuyệt đối không gây thêm rối loạn nữa."
Nhìn bộ dạng này của cô ta, Ngu Cấm Cấm biết trong lòng cô ta vẫn còn oán hận và không cam lòng.
"Tôi biết cô đã nhìn thấy ký ức của tôi." Trần Hiểu Như nghiến răng nói: "Hiện tại tôi chỉ còn một điều day dứt, đó là tên cậu ruột cầm thú kia, ông ta tàn nhẫn vô đạo như heo chó, ngay cả khi tôi chết rồi vẫn còn định bán xác tôi cho Phạm Ba..."
Cô ta vừa nói, những vết thương trên linh hồn vì cảm xúc quá kích động mà rỉ ra máu đỏ tươi.
Thấy Trần Hiểu Như sắp bị oán khí nuốt chửng, lại mất đi lý trí, Ngu Cấm Cấm vội giơ tay bắn ra một đạo linh quang, giúp cô ta giữ được tỉnh táo.
Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, Ngu Cấm Cấm nghiêng đầu: "Không được."
Cô không phải muốn ngăn cản Trần Hiểu Như báo thù, cô cũng thấy tên cậu ruột của Trần Hiểu Như thật đáng ghê tởm.
7
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
