TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36: Dòng chữ xuất hiện

“Thích ở nhà à?” Bàng Nhạc nhìn Hứa Niên có chút bất ngờ: “Vậy anh lại khá giống Quan Hạ đấy, cô ấy mà vẽ vời là có khi cả chục ngày nửa tháng không ra khỏi cửa.”

Hứa Niên có vẻ thật sự không thích nói chuyện, Bàng Nhạc cố gắng kéo anh vào cuộc trò chuyện nhưng anh cũng chỉ cười nhẹ, không đáp lời.

Quan Hạ lần đầu tiên thấy Bàng Nhạc thất bại trước một người đàn ông, nhớ lại lời Bàng Nhạc từng nhận xét đây là một người đàn ông rất khó đối phó, không khỏi cảm thán trong lòng.

Ánh mắt nhìn đàn ông của Bàng Nhạc vẫn chuẩn xác như mọi khi, xem ra, người đàn ông này quả thực rất khó đối phó.

Bữa tiệc bốn người, tuy có hai người quá mức kiệm lời nhưng có hai người còn lại nói chuyện rôm rả, kết cục vẫn rất hoàn mỹ.

Thích Bạch thu hoạch được niềm vui, sự tò mò của Bàng Nhạc được thỏa mãn, Quan Hạ ăn đến mức hơi no, Hứa Niên tuy không nói một câu nào nhưng nhìn tư thế ngồi thoải mái cũng có thể thấy tâm trạng anh rất tốt.

Uống cạn chút rượu cuối cùng trong cốc, Bàng Nhạc nhìn đồng hồ: “Gần 11 giờ rồi, chúng ta dừng ở đây nhé, lần sau lại hẹn?”

Cô ấy nói một câu khách sáo, Thích Bạch lại rất tự nhiên “té nước theo mưa”: “Được thôi, dù sao lần này chúng tôi cũng được nghỉ năm ngày, hẹn hôm nào nữa đi?”

Quan Hạ vốn đã định đứng dậy, nghe vậy lại ngồi xuống.

Bàng Nhạc không hề ngạc nhiên, hơi suy nghĩ rồi nói: “Vậy cuối tuần đi, hai người có rảnh không? Chúng tôi hẹn bạn đi cắm trại, thứ bảy xuất phát, chủ nhật về.”

Quan Hạ kinh ngạc nhìn Bàng Nhạc, đây là định tạo ra “chiến trường” à, cô còn nhớ rõ buổi tụ tập này là do Thạch Luật tổ chức mà.

Thích Bạch cười càng tươi hơn: “Cuối tuần à? Chắc là được, nếu không có gì bất ngờ thì thứ hai tuần sau chúng tôi mới đi làm lại.”

“Vậy quyết định thế nhé?” Bàng Nhạc nói: “Đợi xác định được thời gian xuất phát và địa điểm cắm trại cụ thể, chúng tôi sẽ liên lạc lại sau.”

“Được.” Thích Bạch nghiêm túc gật đầu, sau đó lại hứng thú hỏi: “Mọi người thường xuyên đi cắm trại à? Tôi thì từ hồi mới tốt nghiệp đại học có đi cắm trại với bạn hai lần, sau đó không đi nữa, thành phố Vĩnh Tuyền chúng ta có địa điểm cắm trại nào đặc biệt tốt không?”

Nói đến đây, Bàng Nhạc liền hăng hái hẳn, cô ấy là người không thích ngồi yên, có rất nhiều sở thích, cắm trại chỉ là một trong số đó.

Thấy buổi tụ tập tưởng chừng sắp tan lại chuyển sang rôm rả, Quan Hạ bất đắc dĩ cười một tiếng, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái, bắt đầu nhàm chán nhìn xung quanh.

Dù sao cũng đang rảnh, biết đâu lại phát hiện ra tên tội phạm nào đó thì sao?

Lúc này tuy đã gần nửa đêm nhưng trên đường vẫn còn rất đông người, có người ăn xong rời đi, cũng có người mới vào ngồi, những bàn gần chỗ họ đều kín chỗ.

Quan Hạ nhìn lướt qua vài lượt không phát hiện ra điều gì bất thường, đang định dời tầm mắt thì một người đàn ông trung niên ngồi cách họ ba bàn đột nhiên thu hút sự chú ý của cô.

Bên cạnh người đàn ông trung niên còn có một người nữa, có vẻ như hai người đã uống kha khá, chuẩn bị ra về, khoác vai nhau loạng choạng đi ra ngoài.

Hai người cao xấp xỉ nhau nhưng một người rất béo, một người rất gầy, Quan Hạ thấy người gầy bị đè đến mức đi đứng lảo đảo.

Chắc là do uống quá chén, gã đàn ông béo lặc lè đi được vài bước thì bất ngờ xô mạnh người đàn ông gầy, rồi chạy thêm hai bước nữa đến gốc cây ven đường, nôn thốc nôn tháo.

Quan Hạ thấy vậy liền khó chịu quay mặt đi, rồi chợt nhận ra Hứa Niên ngồi đối diện cũng đang chăm chú nhìn theo.

Quan Hạ lập tức linh cảm có chuyện, cô nhìn lại phía gã béo, vừa hay nghe thấy Thích Bạch tò mò hỏi: “Hai người đang nhìn gì thế?”

Đúng như dự đoán, màn hình hệ thống đột nhiên hiện lên như xác chết vùng dậy, mấy dòng chữ nhanh chóng xuất hiện.

3

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.