Chương 114
Đi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Hoắc Tĩnh Nhiễm không đi đến mà mở miệng luôn: “Anh Dạ, không cần. Anh muốn bàn bạc tôi đứng ở đây là được rồi!”
“Rất tốt, Vậy tôi xem xem cô có thể đứng đó cả đêm không!” Đồng tử mắt của Dạ Lạc Hàn đột nhiên phát ra tia sáng.
Lời của anh ta rơi xuống không biết có phải do có người đứng ở cửa hay là khóa tự động mà âm thanh của kim loại trong căn phòng tối yên tĩnh này vang lên rất rõ ràng.
Trái tim của Hoắc Tĩnh Nhiễm theo tiếng khóa cửa cũng hơi lo lắng.
Dạ Lạc Hàn đứng lên đi đến trước mặt Hoắc Tĩnh Nhiễm: “Nghĩ kỹ thì lên tầng gặp tôi.”
Nói xong anh ta trực tiếp đi lên tầng.
Hoắc Tĩnh Nhiễm nghe thấy tiếng ting tong của thang máy truyền lại, dần dần nói vang xa hơn sau đó tất cả lại quay về sự yên lặng ban đầu.
Cô xoay đầu nhìn thấy có đèn sáng trên tầng hai. Cô nhìn bố cục của biệt thự một lát thì rõ anh ta đi vào phòng ngủ của mình.
Lúc này cô cảm thấy tôn nghiêm và hiện thực trong đáy lòng cô như đã chết rồi, cô vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng sớm đã loạn như cào cào châu chấu rồi.
Không biết qua bao lâu hai người dường như đều đang đợi sự nhẫn nại của đối phương, cứ thế cho đến khi đèn của biệt thự đột nhiên tắt hết, tất cả rơi vào màu tối như mực!
Sự u tối này chỉ dọa tim Hoắc Tĩnh Nhiễm đập nhanh một chút nhưng tức thì cô cũng bình tĩnh tâm trạng trở lại.
Cô trong quá khứ đúng là rất sợ sự tối tăm giống như thế này.
Nhớ lúc nhỏ một lần có sấm sét trong nhà đột nhiên mất điện, cô đang chơi đồ chơi trong phòng ngủ bị dọa hét ầm lên.
Hôm ấy vừa khéo người lớn đư hai anh em Hoắc Khải Quân ra ngoài. Ở nhà chỉ có cô và Dạ Lạc Hàn và mấy người giúp việc.
Dạ Lạc Hàn ở sát vách phòng cô, nghe thấy tiếng hét của cô lập tức chạy sang. Anh ta ôm cô vào lòng nói cô không phải sợ, anh ta là nam tử hán sẽ bảo vệ cô.
Nghĩ đến đây Hoắc Tĩnh Nhiễm cười một tiếng.
Vừa rồi mất điện là anh ta cố ý phải không? Nhưng anh ta cho rằng cô vẫn còn là cô gái trong quá khứ sao?
Mười năm, cô sống trong bóng tối cũng đã mười năm rồi, sao có thể sợ bóng tối như thế này được chứ?
Hơn nữa cô cảm giác, bóng tối lúc này so với thứ ánh sáng khi nãy dường như càng có cảm giác an toàn hơn.
Hoắc Tĩnh Nhiễm chiếu theo trí nhớ, đi đến cửa thử mở cửa nhưng lại phát hiện không biết nó đã bị khóa từ bao giờ, cô không mở được.
Xem ra, Dạ Lạc Hàn không muốn cho cô đi. Hơn nữa còn cố ý tắt điện chính là muốn cô sợ hãi để cô chủ động đi lên tìm anh ta, chịu sự xỉ nhục của anh ta sao?
Chỉ là anh ta tính sai rồi.
Hoắc Tĩnh Nhiễm đi đến sô pha, ngồi xuống, nhắm mắt lại, yên tĩnh đợi thời gian trôi.
Mà trên tầng tâm tư Dạ Lạc Hàn cũng thấp thỏm, anh ta không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào truyền lên ở phía dưới.
Cô không phải sợ nhất là bóng tối sao? Tại sao lại không nghe thấy tiếng hét?
Rất tốt, anh ta muốn xem xem cô có thể kiên trì được bao lâu?
Nghĩ đến đây, Dạ Lạc Hàn không biết tại sao trong lòng lại thấy phiền lòng.
Thời gian cứ dần dần trôi qua, dưới tầng vẫn như cũ không có tiếng động.
Lẽ nào, cô bị dọa ngất đi rồi sao?
Cái suy nghĩ này hiện lên trong đầu khiến Dạ Lạc Hàn đột nhiên bước những bước lớn đi xuống tầng dưới.
Thực ra 10 năm này, anh ta cũng thường không bật đèn nên có thể cảm nhận được bóng đêm.
Đã từng có đoạn thời gian trong bóng đêm thấy được ánh sáng, nhưng đó cũng là thứ ánh sáng đau khổ nhất trong cuộc đời anh ta.
Anh ta không biết tại sao trong dòng hoài niệm quá khứ vẫn đang cố ý thức tỉnh anh ta của hiện tại, cho nên anh ta cứ thế mà quen với bóng đêm như thế này.
Thế nên dù không bật đèn nhưng anh ta cũng chạy được đến phòng khách.
Chỉ là vì anh ta sớm đã kéo tất cả rèm cửa sổ lại cho nên phòng tối đến mức không thấy năm đầu ngón tay, anh ta cơ bản cũng không nhìn thấy cô.
Lúc chạy xuống, anh ta vì chạy vội nên cũng quên không cầm theo điện thoại vì thế nhất thời không có bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào.
Dạ Lạc Hàn bước những bước lớn ra cửa, kiểm tra khóa một chút xác định là nó đã khóa lại rồi cho nên cô vẫn đang ở đây.
Anh ta yên lặng một lát, tỉ mỉ lắng nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của cô.
Cô thật sự là ngất rồi?
Vì tối quá nên ngất sao? Người phụ nữ kém cỏi này?
Anh ta không biết tại sao lại thấy phiền lòng, lớn tiếng gọi: “Hoăc Tĩnh Nhiễm!”
Hoắc Tĩnh Nhiễm từ từ mở mắt, nghe thấy tiếng động của Dạ Lạc Hàn trong bóng tối, lại nghe thấy anh ta gọi cô khiến trái tim cô trấn động. Anh ta cho rằng cô thật sự hôn mê rồi à?
Cô tự cười trào phúng, Hoắc Tĩnh Nhiễm, mày xem đi đây chính là sự khác nhau giữa mày trong quá khứ và hiện tại đó. Quá khứ mày luôn dựa dẫm vào người khác, sợ hãi bóng tối; còn hiện tại thì sao? Những gì mày đã từng trải qua còn không khiến mày đủ kiên cường sao?
“Hoắc Tĩnh Nhiễm?” Dạ Lạc Hàn lại gọi lớn hai tiếng: “Hoắc Tĩnh Nhiễm, cô trả lời cho tôi!”
“Tiểu Nhiễm…”
Nghe thây âm thanh cuối cùng của anh ta, cả cơ thể đang ngồi trên sô pha của Hoắc Tĩnh Nhiễm căng lại.
“Tích…” Mà lúc này điện thoại Hoắc Tích Nhiễm để trên bàn uống nước sáng lên.
Dạ Lạc Hàn xoay người, cầm điện thoại sau đó mở sáng màn hình.
Mượn ánh sáng trên màn hình, anh ta nhìn thấy Hoắc Tĩnh Nhiễm đang ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn anh ta.
Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt cô không có quá nhiều cảm xúc, thậm chí đáy mắt cũng không rưng rưng nước mắt.
Sự bình tĩnh của cô hoàn toàn đối lập so với sự lo lắng của anh ta, dường như anh ta giống như bước vào một cái động ma quái vậy.
Ngọn lửa tức giận trong lòng anh ta dâng cao lên.
Anh ta đi đến trước sô pha, hai tay chặn lấy ép lưng cô dán vào thân sô pha: “Hoắc Tĩnh Nhiễm, cô vờ chết đấy à?”
Cô ngước mắt lên nhìn anh ta: “Tôi giả vờ? Anh Dạ anh có phải là quá phỏng đoán không? Anh trước mặt tôi thì sao tôi phải giả vờ này nọ chứ, lẽ nào cố ý để anh thích hoặc ghét sao?”
Đồng tử của Dạ Lạc Hàn chau lại, áp lực từ trên người anh ta tản ra xung quanh.
Màn hình điện thoại đã tối lại, nhất thời không khí là tràn đầy sự nồng đậm của hơi thở bị dồn nén.
Thực ra cái gì cũng không nhìn thấy nhưng Dạ Lạc Hàn lại có thể biết chính xác cằm của Hoắc Tĩnh Nhiễm. Anh ta lúc này đã bình tĩnh trở lại, ngữ khí cũng mang theo vài phần nhẹ nhàng tự giễu hơn: “Cô Hoắc, cô muộn thế này ở nhà tôi còn nói cái gì cũng không muốn?”
Cô vẫn chưa trả lời, anh ta lại tiếp tục công kích: “Tôi không hề cưỡng ép cô bắt buộc phải đến vào buổi tối! Vậy sao cô không chọn ban ngày mà đến?”
Cô hít một hơi.
Lúc này tôn nghiêm giống như biến thành bùn nhão, bắt đầu từ lúc cô đến nhà anh ta thì nó sớm đã bị phán quyết như vậy rồi.
“Cho nên, cô còn vờ thanh thuần gì nữa? “Anh ta cười lạnh, trực tiếp áp xuống.
Trong thoáng chốc bị hơi thở của anh ta bao vây, mồ hôi khắp người Hoắc Tĩnh Nhiễm toát hết ra.
Cô kinh sợ dùng sức đẩy anh ta ra, nhưng Dạ Lạc Hàn lại cứ dính chặt lấy cô, một tấc cũng không dịch chuyển.
Đôi tay của Hoắc Tĩnh Nhiễm bị anh ta khóa chặt lại như gọng kìm, sau đó những nụ hôn điên cuồng như vũ bão lạc trên người cô.
Cảm xúc xa lạ mà quen thuộc, trong bóng đêm lại càng rõ ràng hơn.
Trước đây nụ hôn như thế này khiến cô cảm thấy rất nhiều sự ấm áp nhưng lúc này lại mang đến nhiều sự lạnh lẽo hơn.
Rõ ràng cơ thể của anh ta rất ấm nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh, lạnh đến vô cùng.
Trong bóng đêm, âm thanh của áo sơ mi cọ sát ngày càng lớn, nó cứ miết mải bên tai, cúc áo của Hoắc Tĩnh Nhiễm sớm đã bị tháo ra hết rồi.
Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể của anh ta, giống như lửa cháy đang thiêu đốt cơ thể cô.
Trong khoảnh khắc này từ sâu thẳm đáy lòng cô có một cảm xúc không rõ ràng trào lên. Hoắc Tĩnh Nhiễm đẩy Dạ Lạc Hàn: “Anh buông ra! Tôi muốn đi!”
Cô không muốn, cái gì cũng không muốn, thực ra Nhiễm Khắc Ký là mơ ước của cô cô cũng không cần.
Cô muốn nhặt lại tôn nghiêm đã mất của bản thân mình!
Cô lại muốn đi? Cho nên hễ đã đi là 10 năm sao?
Lúc đầu là cô có lỗi với anh ta bị anh ta phát hiện, đi liền 10 năm khiến anh ta hận 10 năm. Bây giờ cái gì cũng vẫn chưa rõ ràng vậy mà còn dám đi?
Trong đáy lòng Dạ Lạc Hàn ngọn lửa phẫn nộ lại vùng lên ngày càng lớn, anh ta nắm chặt lấy cô: “Đi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Nói xong, anh ta nắm lấy áo của cô, hung dữ kéo ra…
Một tiếng kéo khóa vang lên trong màn đêm khiến Hoắc Tĩnh Nhiễm thoắt cái thu lại sự lo lắng, thậm chí cô còn cảm nhận được có chút lạnh lẽo lướt qua da khiến cô nổi hết cả da gà lên.
Chỉ là cơn lạnh này không đến hai giây lập tức bị một thân nhiệt ấm áp đèn lên thay thế.
Dạ Lạc Hàn dùng lực tách hai chân Hoắc Tĩnh Nhiễm ra, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể áp lên người cô.
Cô cự tuyệt nhưng cơ bản lại không đẩy được anh ta ra.
Cứ vậy cho đến khi thân thể bị xuyên qua, hai người thoáng chốc kinh ngạc nên động tác tức thì dừng lại.
Vì căng thẳng mà toàn thân Hoắc Tĩnh Nhiễm không mở ra được, anh ta lại vội vã muốn vào khiến cô cảm thấy một cơn đau kéo dài trên người, nó khiến cô bất giác phải nắm chặt lấy vai Dạ Lạc Hàn.
Bởi vì dùng lực, món tay dường như còn cào lên da anh ta.
Có điều động tác dừng lại không lâu Dạ Lạc Hàn đột nhiên phản ứng trở lại, anh ta cười lạnh nói: “Sao chặt vậy? Xem ra cô mấy năm này chắc cũng không bị chồng chạm qua!” Trong lòng anh ta càng thêm vui sướng.
Cô nghe thấy lời của anh ta đáy lòng đồng thời hiện ra tia sỉ nhục, nhưng cô lại bình tĩnh nói ngược lại: “Anh Dạ, có lẽ anh không biết, bây giờ có một loại phẫu thuật siêu cấp, chỉ cần định kỳ đi bảo dưỡng thì nó sẽ chặt như xử nữ vậy! Anh cảm thấy nhà tôi nhiều tiền như vậy tôi có thể không làm sao? Nhưng vậy chồng tôi mới càng yêu tôi hơn!”
Lời của cô giống như một lưỡi đao đột nhiên đâm vào nơi chưa phòng ngự trong trái tim anh ta, nó khiến cho chỗ mền yếu nhất nơi trái tim bị đâm rách ra, khiến cho máu thịt sớm đã không phân định được rõ ràng nữa rồi. Dạ Lạc Hàn đột nhiên dùng lực đâm vào người Hoắc Tĩnh Nhiễm: “Câm miệng!”
“Sao thế, không muốn nghe?” Hoắc Tĩnh Nhiễm mặc dù vô cùng đau nhưng vẫn nói lời lạnh lùng như cũ: “Lúc anh ép tôi có phải cũng nên nghĩ đến sao? Tôi kết hôn rồi, làm sao mà không ngủ cùng người đàn ông khác được chứ? Sáng hôm nay, tôi và chông tôi còn…”
Anh ta đột nhiên cúi đầu chặn môi cô lại, đem tất cả những lời cô muốn nói, hoàn toàn phong bế lại.
Tiếp đó anh ta liên tục đâm vào cơ thể cô, dường như muốn phát tiết toàn bộ cơn giận dữ trong lòng, nhưng dường như lại là không khống chế được phản ứng của bản thân.
Lúc bắt đầu Hoắc Tĩnh Nhiễm còn giãy dụa nhưng sau đó cô bị cơn đau lăng trì đến mệt mỏi thế nên cũng dần dần buông bỏ khiến cho người đàn ông trên người lại thêm điên cuồng.
Lúc này điện thoại của cô liên tục có mấy tin nhắn, không ngừng sáng lên, trong căn phòng lúc sáng lúc tối.
Anh sáng tối tăm này cũng che đi rất nhiều tình tiết, chỉ là nó giúp Hoắc Tĩnh Nhiễm nhìn thấy khuôn mặt của Dạ Lạc Hàn vẫn anh tuấn như 10 năm trước, chỉ là nó lạnh lẽo hơn cũng xa cách hơn.
Cô không dễ dàng gì mới sống lại từ đầu nhưng vẫn cứ phải thất vọng thế này sao?
Lúc này Hoắc Tĩnh Nhiễm đột nhiên muốn khóc.
Nhưng cô phát hiện chỉ là sống mũi cay cay chứ không nặn ra nổi nước mắt.
Xem ra nỗi đau sâu sắc nhất là không có nước mắt.
Hoặc cũng có thể nói, nước mắt chỉ rơi trước mặt người mình để ý mới có tác dụng. Trước mặt là người mình hận ngược lại nó là vũ khí để cô cười trào phúng và công kích anh ta.
Hoắc Tĩnh Nhiễm cắn răng chấp nhận, thu lại toàn bộ cảm xúc.
56
0
6 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
