TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 113
Anh thích được em dựa dẫm, được em làm phiền

Hoắc Khải Quân duỗi tay ra nắm lấy tay con trai: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, đừng lo lắng!”

“Vết thương còn đau không?” Thằng bé lại gần, nhẹ nhàng mở chăn của Hoắc Khải Quân ra, lúc nhìn thấy bụng của anh bị cuốn băng gạc nó vội vàng phủ người lên: “Bố, con giúp bố thổi nhé!”

Nói xong nói nhìn vết thương của Hoắc Thần Hy thổi nhẹ mấy cái sau đấy mới ngẩng đầu lên mở to mắt: “Bố, còn đau không?”

Hoắc Khải Quân nhìn ánh mắt quan tâm của con trai trong lòng cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều: “Không đau, cám ơn Hy Hy!”

“Trước đây mẹ bị thương con cũng giúp mẹ thổi!” Thằng bé nói: “Mẹ xinh đẹp nói con thôi giống như mang tiên khí đến cho nên rất nhanh sẽ không đau nữa!”

Hoắc Khải Quân nghe xong trong lòng căng lại: “Lạc Lạc, em bị thương lúc nào vậy?”

Hạ Nghiên Lạc mỉm cười: “Không có gì, chỉ là lúc thái thức ăn bị cắt vào tay thôi, hai ngày là khỏi!”

Mặc dù là chuyện đã từ rất lâu vể trước rồi nhưng Hoắc Khải Quân vẫn nắm chặt tay Hạ Nghiên Lạc.

Khóe môi cô hơi dương lên: “Đừng lo lắng nữa, ngay cả sẹo sớm đã không còn nữa rồi.”

Nói xong Hạ Nghiên Lạc cầm một quả táo bắt đầu bổ cho hai bố con.

Cô cắt táo thành miếng, trước tiên bón cho bố rồi đến con sau đó nhìn họ nói: “Phía bên Tĩnh Nhiễm vẫn chưa biết, tối hôm qua em gọi cho chị ấy chị ấy nói đang bận, cho nên hôm nay vẫn chưa liên lạc được với chị ấy.”

“Không sao, dù sao anh cũng không có chuyện gì lớn, không cần khiến mọi người lo lắng.” Hoắc Khải Quân nghĩ đến cái gì đó vội nói: “Đúng rồi, Lạc Lạc thu âm của em hôm nay…”

“Em xin nghỉ rồi, nói là bị ốm.” Hạ Nghiên Lạc nói: “Đợi anh khỏe rồi tính.”

Trong MV có mấy cảnh phải quay bên ngoài, cô bảo mọi người đi tìm người mẫu khác đóng. Mặc dù cô trực tiếp quay MV tương đối tốt nhưng ai cũng gọi cô là bà chủ cho nên người phụ trách bên đó cũng hết cách. Chỉ đành mời một người mẫu có vẻ ngoài hao hao Hạ Nghiên Lạc, chỉ quay bóng lưng chứng không xuất hiện chính diện.

“Được rồi, chúng ta đều đang ở bệnh viện với bố!” Hạ Thần Hy nói rồi lại gần Hoắc Khải Quân: “Bố, cố muốn gì cứ nói ra, con là chân chạy thay bố!”

Nói xong con trai cũng thành bông gòn bám dính rồi.

Ba người ở trong phòng cực kỳ vui vẻ, mà mỗi ngày Khanh thiếu cũng sẽ đến một lát, sau khi nhìn thấy Hoắc Thần Hy trong lòng anh đột nhiên đưa ra một quyết định.

Chiều tối hôm đó vì hôm sau con trai phải đi học nên Hạ Nghiên Lạc vẫn bảo trợ lý đưa nó về nhà, còn cô tiếp tục ở lại bệnh viện.

Vì ban ngày Hoắc Khải Quân ngủ quá nhiều rồi nên tối đến anh cũng không ngủ được.

Hạ Nghiên Lạc ngồi bên giường cùng anh trò chuyện.

Lúc này, cô điện thoại bên cạnh chợt vang lên, là chuông báo tin weibo.

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc kinh hãi vội cầm điện thoại lên.

Hóa ra là tin nhắn tự động của weibo, Hạ Nghiên Lạc cất điện thoại, tâm trạng rất lâu cũng không hồi phục được.

Hoắc Khải Quân nhìn thấy cô dường như có tâm tư thầm kín bèn hỏi: “Bảo Bảo sao thế?”

Cô nhìn vào đáy mắt sáng ngời của Hoắc Khải Quân trong lòng hơi dao động: “Khải Quân, anh bây giờ cảm thấy khá hơn chưa?”

Anh gật đầu, chau mày: “Chồng em không phải hồ giấy, vết thương đó cũng không coi là sâu lắm, em không cần lo lắng!”

“Không phải.” Hạ Nghiên Lạc do dự rất lâu dường như đã đưa ra quyết định: “Khải Quân, em có chuyện muốn nói với anh.”

Thấy biểu tình nghiêm túc của cô anh bất giác cũng nghiêm túc trở lại: “Sao vậy?”

Cô vẫn hơi sợ hãi như cũ nhưng cô tin anh, tin vào năng lực của anh.

Vậy là, Hạ Nghiên Lạc mở khóa điện thoại bật đoạn đối thoại trên weibo lên: “Khải Quân, anh xem đi nhưng trước hết đừng kích động.”

Hoắc Khải Quân nhận điện thoại, lúc đọc nội dung trên màn hình lông mày anh chau lại.

“Lạc Lạc, em có thể nhận ra họ thật sự là bố mẹ của em không?” Hoắc Khải Quân nhìn cô hỏi.

Hạ Nghiên Lạc gật đầu: “Đúng, em không nhận nhầm.”

Hoắc Khải Quân lại nhìn vào thời gian nhận tin nhắn đột nhiên nhớ tới bộ dạng kỳ lạ hôm ấy của cô, anh ngước mắt lên nhìn cô: “Lạc Lạc, em đã biết từ mấy ngày trước, còn đưa ra quyết định rồi đúng không?”

Cô cúi mặt: “Ừ.”

Thấy Hoắc Khải Quân trầm mặc trong lòng Hạ Nghiên Lạc cũng rất buồn, cô nắm lấy tay anh: “Khải Quân, xin lỗi, em…”

“Lạc Lạc ngốc, không phải bây giờ em đã nói với anh rồi sao?” Hoắc Khải Quân ngước mắt lên nhìn cô: “Vậy tại sao còn xin lỗi anh thế?”

“Lúc bắt đầu em…” Hạ Nghiên Lạc cắn môi, rất lâu sau mới nói: “Nhưng, em không chịu được việc sẽ làm tổn thương anh, cũng không nỡ rời xa anh…”

Anh nắm chặt tay cô, nghiêm túc nói với cô: “Lạc Lạc, thực ra nhìn bên ngoài anh giống như là rất kiên cường vững vàng nhưng thực ra anh cũng bị tổn thương rồi.”

Trong lòng cô run lên, cổ họng như bị nghẹn lại không nói nổi.

Anh kéo tay cô, nhẹ nhàng đặt lên vết thương trên bụng mình: “Vết thương ở đây không vấn đề gì, sẽ nhanh khỏi thôi, nhưng….”

Nói đến đây, Hoắc Khải Quân lại kéo tay Hạ Nghiên Lạc đặt lên ngực mình: “Nhưng nếu như là ở đây bị em làm bị thương thì không biết bao lâu mới khỏi. Có lẽ cả đời này đều không khỏi được…”

Cô hít một hơi: “Khải Quân, thật sự xin lỗi anh…”

Nhưng Hoắc Khải Quân lại cắt ngang lời cô: “Vẫn may Lạc Lạc không làm tổn thương anh.”

Cô hướng ánh mắt về phía anh: “Em từ trước đến giờ đều không muốn làm tổn thương anh, cũng không có không tin tưởng anh.”

Thực ra hôm nay cô không nói với anh đến hôn lễ của bọn họ cô thà bản thân xảy ra chuyện cũng không muốn trước mặt mọi người hủy hôn.

Hạ Nghiên Lạc tiếp tục nói: “Chỉ vì em đã quen một mình xử lý mọi chuyện rồi, nếu không phải anh trong lúc nguy hiểm cứu em, em sẽ quên mất bên cạnh em còn có một người cho em dựa vào.”

Hoắc Khải Quân nghe đến đây hô hấp đột nhiên có chút khó khăn, rốt cuộc là cô vì thất vọng quá nhiều nên mới độc lập như vậy, nó trở thành bản năng mà cô lại không nghĩ ra cơ bản có thể dựa vào anh?

Anh nắm chặt tay cô: “Lạc Lạc, sau này nhớ là khi nào gặp chuyện khó khăn thì hãy nói với anh đầu tiên. Anh nhất định sẽ đứng bên cạnh em.”

Cô gật đầu nhưng vẫn cứ thấp thỏm bất an như cũ, nhưng cô vẫn đem những nỗi bận tâm của mình hỏi ra: “Nhưng, liệu có bị liên lụy đến anh không? Liệu có khiến anh cảm thấy em vô dụng không, giống như là phiền toái ý?”

Trước đây cô và Hoắc Thần Hy thực sự là không có chỗ nào để ở, phải lưu lạc đầu đường một ngày. Hôm ấy tuyết rơi cô lại sợ Hoắc Thần Hy bị ốm nên mới đến tìm Trần Ngọc Đình nhờ giúp đỡ. Trong từ điển của Hạ Nghiên Lạc từ trước đến giờ đều sợ bản thân đem lại phiền phức cho người khác.

“Lạc Lạc, anh là chồng em.” Hoắc Khải Quân đột nhiên phát hiện vợ của mình dường như rất kiên cường nhưng cũng rất yếu đuối. Anh nghiêm túc nhấn mạnh: “Sau này em phải nhớ anh thích được em dựa dẫm, thích được em gây phiền phức. Cái gì em cũng phải dựa vào anh mà ngược lại anh càng cảm thấy đó là thành tựu, càng cảm thấy vui vẻ! Cái gì em cũng tự làm sẽ khiến anh cảm giác thất vọng, cảm thấy bản thân không có tác dụng gì!”

Hạ Nghiên Lạc nghe đến đây trong lòng phập phồng: “Được, Khải Quân, em sau này nhất định sẽ học cách dựa vào anh, cái gì cũng nói với anh!”

“Như vậy mới ngoan! Bảo Bảo đừng lo lắng, anh lập tức phái người đi điều tra tin nhắn này, cho anh thời gian.” Hoắc Khải Quân nói: “Thực ra chuyện của bố mẹ em anh đã điều tra ngay sau khi biết được chúng ta có hôn ước rồi. Có điều vẫn chưa có tiến triển gì nên liên tục không nói cho em biết.”

Hạ Nghiên Lạc nghe đến đây bất giác kinh ngạc.

“Lạc Lạc, bất luận kết quả cuối cùng thế nào anh đều dốc toàn bộ sức lực cứu họ ra!” Ánh mắt Hoắc Khải Quân như lửa nhìn Hạ Nghiên Lạc: “Tin anh!”

Anh lúc này mặc dù nằm trên giường bất động nhưng Hạ Nghiên Lạc vẫn tin tưởng anh có thể sẽ xử lý được chuyện này.

Cô gật đầu: “Được, Khải Quân em tin anh!”

Anh đem độ ấm trong lòng bàn tay mình truyền cho cô: “Bảo Bảo, đừng sợ, nếu đối phương đã nhắm đến chúng ta vậy thì lá thăm vẫn còn ở trong tay chúng ta. Cách hôn lễ vẫn còn hơn 10 ngày nữa, những ngày này anh nhất định sẽ nghĩ cách xử lý tốt nhất.”

Hạ Nghiên Lạc tiếp tục gật đầu: “Vâng.”

“Bảo Bảo, cám ơn em không buông tay anh.” Hoắc Khải Quân nhìn Hạ Nghiên Lạc nói.

Trong lòng cô dạo động, cúi đầu chủ động hôn lên môi Hoắc Khải Quân.

Cả người anh cứng lại, theo bản năng anh lập tức ôm lấy cổ Hạ Nghiên Lạc để nụ hôn này thêm sâu.

“Được rồi Khải Quân, anh đang bị thương, không được vận động…” Hạ Nghiên Lạc nhân cơ hội anh hít thở bèn đứng dậy.

Hoắc Khải Quân nghe thấy hai chữ ‘vận động’ cổ họng lại nóng lên: “Lạc Lạc em đúng là tiểu yêu tinh!”

Mặt cô đỏ lên: “Vậy thì hormone của anh vượt quá tiêu chuẩn rồi?”

Hai người lại nói chuyện một lát, Hạ Nghiên Lạc lo cho sức khỏe của Hoắc Khải Quân nên bảo anh nghỉ ngơi. Cô tắt đèn đi về giường trong lòng cảm nhận được quyết định của bản thân đúng là đúng đắn nhất.

Cô tin anh vì rất lâu từ trước anh đã không khiến cô thất vọng rồi nên chuyện của bố mẹ cô anh nhất định sẽ xử lý tốt.

Hôm nay đối với Hạ Nghiên Lạc mà nói vô cùng thoải mái nhưng với Hoắc Tĩnh Nhiễm lại vô cùng khó khăn.

Từ ngày hôm ấy rời khỏi công ty của Dạ Lạc Hàn cô luôn thay đổi nguyên liệu nhưng cho dù có liên lạc ra nước ngoài thì cũng không thu được kết quả.

Đúng là như Dạ Lạc Hàn đã nói, đây là nguyên liệu độc quyền của họ cô chỉ có thể tìm anh ta.

Mặc dù sản nghiệp của Hoắc thị rất lớn, cũng chẳng để ý đến cái đơn hàng bé đó. Nhưng Nhiễm Khắc Ký là máu thịt của cô là cô nỗ lực chứng minh bản thân và bắt đầu một cuộc sống mới của mình.

Lúc bắt đầu tất cả đều tốt, bây giờ chỉ vì không có nguyên liệu may trang phục mà thất tín với khách hàng sao?

Chuyện như thế này sợ là sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời cô, rất khó để người khác lại tin tưởng mình!

Cho nên sau hai ngày đấu tranh tâm lý, chớp mắt thấy đã đến lúc phải dùng nguyên liệu rồi nếu không sẽ không kịp chế tác. Khi không còn cách nào khác Hoắc Tĩnh Nhiễm chỉ đành gọi điện thoại cho Dạ Lạc Hàn.

Anh ta dường như sớm đã dự liệu được cô sẽ gọi đến cho nên nhanh chóng nhận điện thoại, giọng nói mang theo vào phần trào phúng: “Sao thế, nghĩ thông rồi à?”

Hoắc Tĩnh Nhiễm nắm chặt điện thoại: “Anh ở nhà không?”

“Có.” Dạ Lạc Hàn cong môi lên nói: “Lúc nào cũng hoan nghêng cô Hoắc đại giá quang lâm!”

Bởi vì biệt thự Nam Sơn nằm ở phía nam cho nên lúc Hoắc Tĩnh Nhiễm lái xe đến đó đã là một tiếng sau.

Đó là khu biệt thự độc lập, cô dừng xe trước bãi đỗ xe ở cửa nhà số 101, xách túi lên cô đi về phía đó.

Lúc đang muốn ấn chuông Hoắc Tĩnh Nhiễm lại phát hiện cửa không hề khóa, dường như lập trình sẵn vì cô mà mở.

Cô nhẹ nhàng xoay hai tiếng sau đó đi vào trong.

Đi qua cánh cửa cả phòng khách là một màn tối che mắt.

Màu sắc trong bóng đêm khiến cho người ta cảm giác đè nén sợ hãi.

Mà trên chiếc sô pha trong bóng tối tại phòng khách người đàn ông đang ngồi đó, trên tay là một điếu thuốc.

Khuôn mặt của anh ta bị khói thuốc làm cho mơ hồ mà thần bí, khiến Hoắc Tĩnh Nhiễm theo bản năng mà trái tim đập rộn lên, giống như cô bị màn khói thuốc ấy bám dính lấy mình đến nỗi không thở nổi.

“Mời ngồi.” Dạ Lạc Hàn dập thuốc chỉ vào vị trí bên cạnh anh ta.

Lời tác giả: Hôm nay Nghiên Lạc và Quân ca ngọt ngào quá ~ Nhưng chuyện của Tĩnh Nhiễm bắt đầu có chuyển biến rồi!

58

0

6 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.