0 chữ
Chương 49
Chương 49
Nhưng vì quá sợ hãi, chân cậu mềm nhũn, không tài nào đứng dậy nổi.
“Cậu… mau chặn cánh cửa kia lại đi! Nó sắp mở ra rồi!!”
Nghe giọng Tôn Minh đầy hoảng loạn, Tông Nhạc cũng bắt đầu nghiêm túc.
Vì cậu chợt nhớ ra một khả năng—có thể thứ quỷ dị kia không phải là chị Liễu, mà là thứ gì đó đã xâm nhập vào nhà chị ấy.
Nghĩ đến điều này, với bản tính luôn xem trọng tình làng nghĩa xóm, Tông Nhạc lập tức tiến lên, giật mạnh cánh cửa ra.
“Rầm!”
Ngay giây tiếp theo, cả cánh cửa bị bật tung ra khỏi tường, kéo theo cả khung và vài viên gạch rơi lả tả.
Chị Liễu – người đang điên cuồng cào cánh cửa sau lưng – rõ ràng cũng không ngờ chuyện gì xảy ra, tay đang vươn ra chợt khựng giữa không trung, móng tay đen dài gần mười phân vẫn còn dính đầy mùn gỗ.
Khoảnh khắc ấy, hành lang lặng ngắt như tờ.
Tông Nhạc là người đầu tiên phá tan bầu không khí.
“À… chị Liễu, em xin lỗi.”
Cậu ngượng ngùng cười: “Em… hơi mạnh tay một chút.”
Sự im lặng bị phá vỡ bởi một tiếng hét thảm thiết.
“Aaaah! Có quỷ—!”
Tôn Minh mặt mũi vặn vẹo, cố vùng dậy nhưng càng cố lại càng tệ, lăn lông lốc xuống cầu thang.
Dù vậy, cậu vẫn chẳng màng đến cơn đau nhức khắp người, lê lết bò ra khỏi tòa nhà, nước mắt nước mũi hòa lẫn trên mặt, trông thảm không để đâu cho hết.
Ban đầu gặp đồ tể và cậu nhóc quỷ dị, Tôn Minh còn có thể tự dỗ mình rằng có lẽ tên đầu óc đơn giản kia may mắn gặp phải NPC thân thiện trong một nơi mà chỉ vài bước chân là quỷ dị có thể phục sinh.
Nhưng trước mặt chị Liễu Nhã—người mặc váy trắng, tóc đen che mặt, khí tức lạnh lẽo rợn người, dùng tóc siết cổ người khác—thì cậu không thể tự lừa mình thêm nữa.
Dù có là ông trời xuống đây, thì người đó cũng là quỷ dị chứ không phải người!
Nghe tiếng gào khóc của Tôn Minh xa dần, Tông Nhạc âm thầm thấy không ổn.
“Chị Liễu à, chị đừng để ý tới lời cậu ấy nhé!”
Cậu biết rõ chị Liễu Nhã từng bị bạo hành, bị bỏng nặng dẫn đến hủy dung, vì thế mới để tóc dài che mặt.
Lần trước khi cứu người trên sân thượng, Tông Nhạc vô tình liếc thấy khuôn mặt bị giấu sau lớp tóc ấy, dù đã biến dạng kinh hoàng, vẫn có thể nhìn ra nét đẹp từng có.
Đặt mình vào hoàn cảnh ấy, gặp chuyện như vậy mà nghĩ đến cái chết cũng là điều dễ hiểu.
“Chị bây giờ thật sự rất đẹp, rất có khí chất ấy!”
Tông Nhạc vội nói, sợ lời Tôn Minh ban nãy lại khiến chị tổn thương. Cậu nhanh chóng lục lọi trong đầu tìm chủ đề để đánh lạc hướng:
“Cậu… mau chặn cánh cửa kia lại đi! Nó sắp mở ra rồi!!”
Nghe giọng Tôn Minh đầy hoảng loạn, Tông Nhạc cũng bắt đầu nghiêm túc.
Vì cậu chợt nhớ ra một khả năng—có thể thứ quỷ dị kia không phải là chị Liễu, mà là thứ gì đó đã xâm nhập vào nhà chị ấy.
Nghĩ đến điều này, với bản tính luôn xem trọng tình làng nghĩa xóm, Tông Nhạc lập tức tiến lên, giật mạnh cánh cửa ra.
“Rầm!”
Ngay giây tiếp theo, cả cánh cửa bị bật tung ra khỏi tường, kéo theo cả khung và vài viên gạch rơi lả tả.
Chị Liễu – người đang điên cuồng cào cánh cửa sau lưng – rõ ràng cũng không ngờ chuyện gì xảy ra, tay đang vươn ra chợt khựng giữa không trung, móng tay đen dài gần mười phân vẫn còn dính đầy mùn gỗ.
Khoảnh khắc ấy, hành lang lặng ngắt như tờ.
“À… chị Liễu, em xin lỗi.”
Cậu ngượng ngùng cười: “Em… hơi mạnh tay một chút.”
Sự im lặng bị phá vỡ bởi một tiếng hét thảm thiết.
“Aaaah! Có quỷ—!”
Tôn Minh mặt mũi vặn vẹo, cố vùng dậy nhưng càng cố lại càng tệ, lăn lông lốc xuống cầu thang.
Dù vậy, cậu vẫn chẳng màng đến cơn đau nhức khắp người, lê lết bò ra khỏi tòa nhà, nước mắt nước mũi hòa lẫn trên mặt, trông thảm không để đâu cho hết.
Ban đầu gặp đồ tể và cậu nhóc quỷ dị, Tôn Minh còn có thể tự dỗ mình rằng có lẽ tên đầu óc đơn giản kia may mắn gặp phải NPC thân thiện trong một nơi mà chỉ vài bước chân là quỷ dị có thể phục sinh.
Nhưng trước mặt chị Liễu Nhã—người mặc váy trắng, tóc đen che mặt, khí tức lạnh lẽo rợn người, dùng tóc siết cổ người khác—thì cậu không thể tự lừa mình thêm nữa.
Nghe tiếng gào khóc của Tôn Minh xa dần, Tông Nhạc âm thầm thấy không ổn.
“Chị Liễu à, chị đừng để ý tới lời cậu ấy nhé!”
Cậu biết rõ chị Liễu Nhã từng bị bạo hành, bị bỏng nặng dẫn đến hủy dung, vì thế mới để tóc dài che mặt.
Lần trước khi cứu người trên sân thượng, Tông Nhạc vô tình liếc thấy khuôn mặt bị giấu sau lớp tóc ấy, dù đã biến dạng kinh hoàng, vẫn có thể nhìn ra nét đẹp từng có.
Đặt mình vào hoàn cảnh ấy, gặp chuyện như vậy mà nghĩ đến cái chết cũng là điều dễ hiểu.
“Chị bây giờ thật sự rất đẹp, rất có khí chất ấy!”
Tông Nhạc vội nói, sợ lời Tôn Minh ban nãy lại khiến chị tổn thương. Cậu nhanh chóng lục lọi trong đầu tìm chủ đề để đánh lạc hướng:
1
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
