TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Chương 48

Đang định hỏi xem bé có thấy chị Liễu ở tầng ba không, thì bất chợt dưới lầu vang lên một tiếng hét xé họng.

“Aaaaa—!”

Tông Nhạc không kịp hỏi thêm câu nào, thân hình khẽ động, chớp mắt đã biến mất khỏi cửa.

Khi đến tầng ba, cậu thấy Tôn Minh đang ngồi phịch dưới đất, xung quanh vương vãi mấy mảnh ánh sáng vụn vỡ.

“Có… có quỷ ở trong đó!”

Tôn Minh hoảng loạn chỉ tay về phía trước.

Cậu thừa nhận mình vừa nãy đúng là bỏ rơi Tông Nhạc mà chạy, nhưng lúc chạy xuống tới tầng một thì không nghe thấy tiếng động gì từ phía trên nên sinh nghi.

Đúng lúc đó, hệ thống lại nhắc nhở về nhiệm vụ phụ nên cậu quyết định quay lại kiểm tra.

Nào ngờ lần quay đầu này suýt khiến cậu mất mạng.

Lúc đang leo lại lên tầng ba, Tôn Minh cảm thấy cơ thể ngày càng lạnh, cái lạnh ấy nặng nề tới mức chân gần như không nhấc nổi. Vì khi lên trước đó cũng thấy thế nên cậu không để tâm lắm.

Cho đến khi—một thứ gì đó từ phía trên thòng xuống cổ cậu, lúc ấy Tôn Minh mới biết có chuyện không ổn.

“Có một con quỷ mặc váy trắng bò ngược trên mặt sau cầu thang! Nó dùng tóc quấn lấy cổ tôi, định siết chết tôi đấy!”

Nếu không nhờ chiếc “hồn đăng” lấy được từ Thánh Điện đỡ đòn chí mạng, thì giờ đầu cậu chắc đã nằm riêng khỏi thân rồi.

Nghe xong, Tông Nhạc nhìn về phía căn hộ đối diện theo hướng Tôn Minh chỉ tay.

“…”

Vì chuyện này, cậu còn quay đầu lại nhìn kỹ cửa nhà mình vài lần để xác nhận mình không hoa mắt.

Nhưng không biết sao, dù nhìn thế nào thì nơi mà Tôn Minh nói có quỷ… lại đúng là nhà của chị Liễu—người sống đối diện với cậu.

“Ừm… có khi nào cậu bị áp lực khi làm nhiệm vụ quá nên nhìn nhầm không?”

Tông Nhạc không phải chưa từng thấy chị Liễu, rõ ràng là một phụ nữ trẻ dịu dàng hay mặc váy trắng, chỉ là tóc hơi dài che mặt chút thôi, sao trong miệng Tôn Minh lại biến thành phiên bản ác mộng của Kayako thế kia?

“Tôi suýt chết rồi! Làm gì có chuyện nhìn nhầm?!”

Tôn Minh tức đến phát điên: “Cậu có bị ngốc không đấy? Như vừa nãy, thằng nhóc trên lầu ôm cái đầu người, cậu định bảo cậu cũng không thấy gì à?!”

“Đồ chơi giả thôi mà, sao có thể nghĩ tiêu cực về một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi như vậy được.”

Đúng lúc này, tiếng kẽo kẹt vang lên.

Giống hệt tiếng móng tay đang cào điên cuồng lên cánh cửa.

“Chính là tiếng này!” Nghe thấy âm thanh quen thuộc như bùa đòi mạng, Tôn Minh rùng mình dựng tóc gáy: “Nó… nó tới rồi!”

2

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.