0 chữ
Chương 41
Chương 41
Hắn vừa dứt lời, trong hàng đã vang lên vài tiếng cười mỉa rời rạc.
Nếu là thường ngày, với tính cách côn đồ của Tần Mãn, thể nào cũng khiến tên cấp D kia phải rụng vài lớp da ngay tại chỗ.
Nhưng giờ đang có nhiệm vụ chiêu mộ nhân tài, hắn không tiện làm quá, đành đổi hướng, nhếch môi nói với vẻ đầy ác ý: “Đã không muốn nộp tiền thì cũng được, tôi cho cậu một cơ hội.”
“Dám nói vậy thì chắc cậu có bản lĩnh lắm nhỉ. Vậy thì nhiệm vụ tòa nhà số 4 giao cho cậu làm đội trưởng nhé.”
Nghe đến đây, nhiều người đứng xem không khỏi lộ vẻ thương hại.
Nên biết, đây là nhiệm vụ cấp B, để một cấp D dẫn đội chẳng khác nào đi tìm chết. Huống hồ, những người có thiên phú cảm ứng tinh thần còn mơ hồ nhận ra, trong cả khu, tòa nhà số 4 có luồng quỷ khí mạnh mẽ nhất – chắc chắn bên trong có ác quỷ cấp cao cư ngụ.
“Anh à, hay là nhận thua cho xong đi…” Dưới ánh mắt dồn dập của đám đông, Tôn Minh cắn răng lên tiếng khuyên nhủ.
Ai cũng nghĩ tên cấp D này sẽ biết điều xuống nước, nhưng không ngờ đôi mắt của chàng trai tóc đen lại sáng rực lên.
“Làm đội trưởng tòa nhà số 4 à? Được đấy!”
Giúp đỡ hàng xóm nâng cao chỉ số hạnh phúc, vừa làm việc tốt lại có thù lao – chuyện này Tông Nhạc cực kỳ hưởng ứng.
Hơn nữa, cậu tự thấy mình bình thường rất thân thiện, quan hệ với hàng xóm láng giềng trên dưới đều tốt, chỉ là điền khảo sát hạnh phúc thôi mà, chắc chắn ai cũng sẵn lòng giúp.
“Cái gì? Tên cấp D này điên rồi à…”
“Người cuối cùng dám chống đối công khai với thiếu gia Tần thì cỏ trên mộ mọc cao không biết bao nhiêu rồi đấy.”
Tông Nhạc làm như không nghe thấy mấy lời xì xào đó, vui vẻ tiến lên nhận nhiệm vụ riêng của mình.
Rất nhanh, bảng nhiệm vụ của cậu được cập nhật.
[Nhiệm vụ chính (đã tách): Nâng cao chỉ số hạnh phúc tổng thể của cư dân tòa nhà số 4 – khu An Khang]
[Nhiệm vụ phụ (đã tách): Yêu cầu tất cả cư dân tòa nhà số 4 điền bảng khảo sát chỉ số hạnh phúc]
“À, suýt nữa quên mất. Làm nhiệm vụ một mình thì đâu có vui, phải kiếm người đi cùng lên đường chứ nhỉ.”
Thấy tên cấp D kia vẫn giữ vẻ hí hửng không biết sợ là gì, Tần Mãn như đấm vào bịch bông, bực bội vô cùng. Hắn đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở Tôn Minh.
“Tôi nhớ cậu gầy nhẳng kia vừa mới lên tiếng thay nó nhỉ? Tốt, vậy thì cậu đi cùng luôn.”
Trong ánh mắt sụp đổ của Tôn Minh, bảng nhiệm vụ của cậu cũng bị phân tách.
Nếu là thường ngày, với tính cách côn đồ của Tần Mãn, thể nào cũng khiến tên cấp D kia phải rụng vài lớp da ngay tại chỗ.
Nhưng giờ đang có nhiệm vụ chiêu mộ nhân tài, hắn không tiện làm quá, đành đổi hướng, nhếch môi nói với vẻ đầy ác ý: “Đã không muốn nộp tiền thì cũng được, tôi cho cậu một cơ hội.”
“Dám nói vậy thì chắc cậu có bản lĩnh lắm nhỉ. Vậy thì nhiệm vụ tòa nhà số 4 giao cho cậu làm đội trưởng nhé.”
Nghe đến đây, nhiều người đứng xem không khỏi lộ vẻ thương hại.
Nên biết, đây là nhiệm vụ cấp B, để một cấp D dẫn đội chẳng khác nào đi tìm chết. Huống hồ, những người có thiên phú cảm ứng tinh thần còn mơ hồ nhận ra, trong cả khu, tòa nhà số 4 có luồng quỷ khí mạnh mẽ nhất – chắc chắn bên trong có ác quỷ cấp cao cư ngụ.
Ai cũng nghĩ tên cấp D này sẽ biết điều xuống nước, nhưng không ngờ đôi mắt của chàng trai tóc đen lại sáng rực lên.
“Làm đội trưởng tòa nhà số 4 à? Được đấy!”
Giúp đỡ hàng xóm nâng cao chỉ số hạnh phúc, vừa làm việc tốt lại có thù lao – chuyện này Tông Nhạc cực kỳ hưởng ứng.
Hơn nữa, cậu tự thấy mình bình thường rất thân thiện, quan hệ với hàng xóm láng giềng trên dưới đều tốt, chỉ là điền khảo sát hạnh phúc thôi mà, chắc chắn ai cũng sẵn lòng giúp.
“Cái gì? Tên cấp D này điên rồi à…”
“Người cuối cùng dám chống đối công khai với thiếu gia Tần thì cỏ trên mộ mọc cao không biết bao nhiêu rồi đấy.”
Tông Nhạc làm như không nghe thấy mấy lời xì xào đó, vui vẻ tiến lên nhận nhiệm vụ riêng của mình.
[Nhiệm vụ chính (đã tách): Nâng cao chỉ số hạnh phúc tổng thể của cư dân tòa nhà số 4 – khu An Khang]
[Nhiệm vụ phụ (đã tách): Yêu cầu tất cả cư dân tòa nhà số 4 điền bảng khảo sát chỉ số hạnh phúc]
“À, suýt nữa quên mất. Làm nhiệm vụ một mình thì đâu có vui, phải kiếm người đi cùng lên đường chứ nhỉ.”
Thấy tên cấp D kia vẫn giữ vẻ hí hửng không biết sợ là gì, Tần Mãn như đấm vào bịch bông, bực bội vô cùng. Hắn đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở Tôn Minh.
“Tôi nhớ cậu gầy nhẳng kia vừa mới lên tiếng thay nó nhỉ? Tốt, vậy thì cậu đi cùng luôn.”
Trong ánh mắt sụp đổ của Tôn Minh, bảng nhiệm vụ của cậu cũng bị phân tách.
2
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
