TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

“Chị Liễu? Là chị sao?”

Vừa gọi, cậu vừa ba chân bốn cẳng đuổi theo. Nhưng kỳ lạ là, chạy hết lên tầng thượng mà không thấy ai cả.

Tông Nhạc đành lắc đầu, quay lại tầng ba.

Đến cửa căn hộ đối diện, cậu giơ tay gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Giữa cái nóng hầm hập của mùa hè cao điểm, vậy mà trước cửa nhà đối phương lại toát ra luồng khí lạnh nhè nhẹ, khiến người ta sởn da gà.

Một phút sau, từ bên trong truyền ra tiếng “kẽo kẹt” – có ai đó đang khó chịu cào lên mặt trong cánh cửa.

Tông Nhạc lập tức hiểu ý: “Ôi ôi, chị Liễu có nhà ạ.”

Cách đây không lâu, có lần Tông Nhạc bị đám trẻ tầng trên làm ồn lúc nửa đêm, nhân tiện xuống đổ rác thì vô tình nhìn thấy một người mặc váy trắng đứng trên mép sân thượng, suýt chút nữa nhảy xuống. Cậu hoảng hốt lao lên bằng đường ống thoát nước và cứu người đó – chính là chị hàng xóm, Liễu Nhược Nhã.

Nghe bác Vương bảo vệ kể lại, chị từng bị chồng bạo hành, toàn thân bỏng nặng, gương mặt biến dạng, trong vụ tai nạn đó còn mất cả chồng và con. Có thể vì vậy mà chị bị rối loạn tâm lý, cả ngày dùng tóc che mặt, không nói câu nào, chỉ hát cải lương lúc đêm khuya và thỉnh thoảng làm những hành vi nguy hiểm.

Từ sau hôm đó, Tông Nhạc bắt đầu quan tâm chị nhiều hơn, mỗi ngày ra vào đều gõ cửa chào hỏi.

Cũng như bây giờ.

Tiếng cào cửa càng lúc càng dữ dội, Tông Nhạc biết chị bắt đầu bực rồi, vội vàng xin lỗi.

“Chị Liễu đừng giận, em chỉ sợ chị lại nghĩ quẩn thôi mà. Đời còn đẹp lắm, đừng vì lỗi của người khác mà hành hạ bản thân mình. Là hàng xóm, em quan tâm chị cũng là chuyện nên làm, chị đừng thấy phiền nhé.”

Sau khi “thành khẩn dạy đời” xong, Tông Nhạc xách túi rau lủi vào nhà.

Nhà cậu nhỏ, chỉ khoảng tám mươi mét vuông, đồ đạc đều là loại cổ lỗ sĩ từ hơn chục năm trước. Góc nhà có chút ẩm mốc, nhưng bù lại ánh sáng tốt – là căn sáng nhất khu này.

Dù bên ngoài lúc nào cũng tối tăm như trời đêm, thì ánh sáng đèn đường chiếu được vào cũng tính là “sáng”.

Vào nhà thay dép, đi vào bếp, cậu bắt đầu nấu một bữa cơm đơn giản cho mình.

Đến khi ngồi vào bàn, bưng bát cơm lên, cậu mới có thời gian mở điện thoại – vừa ăn vừa nghiêm túc nghiên cứu cái ứng dụng tuyển dụng kỳ quái kia.

“Để xem điểm sinh tồn dùng kiểu gì nào…”

Mặc dù hôm nay gặp đủ chuyện kỳ lạ, nhưng điều Tông Nhạc quan tâm nhất vẫn là: kiếm tiền.

3

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.