TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31

“Ý anh là… rút củi đáy nồi? Để Văn Phác Thật làm ‘vai ác’, thả thính Thủ Vọng trước đã?”

“Chính xác. Đồng thời, dặn các thành viên trong hội tuần này làm nhiều nhiệm vụ cấp C, tranh thủ gặp lại tân binh đó trong phó bản.”

Mọi người ngẫm lại, thấy phương án này đúng là khả thi thật.

Dù sao thì một tân binh có thiên phú siêu cấp thế kia đúng là miếng mồi béo bở. Dù Thủ Vọng có hoài nghi đi nữa, cũng sẽ không dám bỏ qua cơ hội đào góc tường Linh Tính.

“Được.” Phó hội trưởng Thư Tinh Quang lập tức quyết định: “Làm vậy đi!”

Ở trung tâm cơn bão dư luận, Tông Nhạc hoàn toàn không hay biết rằng mình đã tạo ra một trận phong ba dữ dội tại một không gian khác.

Sau khi rời khỏi ga tàu điện ngầm, cậu thong thả đi bộ về nhà. Trên đường còn tiện thể ghé qua chợ mua ít rau héo cuối ngày đang được giảm giá, để lo cho bữa tối của mình.

Nhà của Tông Nhạc nằm ở vùng ven thành phố Quế Dật, trong một khu tập thể cũ kỹ. Hai mươi năm trước, nơi đây từng rất phồn vinh – là khu nhà ở phân cho cán bộ công chức. Những người sống ở đây đều là nhân vật có danh tiếng, ví như cha mẹ của Tông Nhạc – hai nhà nghiên cứu được cho là đang tham gia một dự án tuyệt mật, đã hơn chục năm chưa từng về nhà. Nhưng theo thời gian, khu tập thể dần xuống cấp, cơ sở vật chất lạc hậu, bị thời đại đào thải. Hiện tại, chỉ còn vài cụ già cao tuổi và vài đứa trẻ ở lại trông nhà.

“Cháu chào bác Vương ạ! Buổi tối tốt lành!”

“Ồ, thằng Nhạc đấy à.”

Bác bảo vệ đang ngồi trước chiếc ti vi cũ kỹ, quạt điện chạy vù vù, nghe tiếng liền quay đầu lại, phẩy chiếc quạt mo mấy cái, nhìn thấy Tông Nhạc tay chân lành lặn thì ánh mắt thoáng lộ vẻ tiếc nuối: “Hôm nay lại sống sót về à? Chúc mừng cháu nhé.”

“Chỉ là may mắn thôi ạ, may mắn thôi.”

Chào hỏi xong, Tông Nhạc quen đường quen nẻo đi tiếp vào trong. Khi nghe thấy tiếng băm thịt vang dội từ nhà gã bán thịt ở tầng một, cậu biết mình đã tới dãy nhà số bốn.

Nhà cậu nằm trong cùng của khu, cả tòa nhà chỉ có bốn hộ dân, bao gồm cả cậu.

Cầu thang không có đèn, tối om không thấy gì. Tông Nhạc móc điện thoại ra bật đèn pin. Không ngờ vừa hắt ánh sáng lên, đèn pin liền lướt qua một góc tà váy trắng nhợt nhạt ở chỗ ngoặt cầu thang – chớp lên rồi biến mất.

“Chị Liễu?”

Cái bóng lưng ấy rất giống người hàng xóm u uất bên cạnh nhà – chị Liễu Nhược Nhã, người hay mất ngủ cả đêm để luyện giọng hát. Tông Nhạc lập tức thấy lo.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.