0 chữ
Chương 20
Chương 20
Không đúng… Một người mới vừa bước chân vào Không Gian Vô Hạn, thật sự có thể có khí chất sát phạt dứt khoát đến vậy sao?
Nói đúng hơn là — khi người đầu tiên chết trong xe, tên tân binh này đâu có sợ hãi hay hoảng loạn, thậm chí còn chủ động đến gần xem xét thi thể.
Tâm lý mạnh mẽ như thế, nếu không làm trong ngành hình sự, thì chắc là viết giáo trình hình sự luôn rồi!
Toàn thân Văn Phác Thật đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó sai sai.
Hắn liếc nhìn thanh niên, cẩn thận hỏi dò:
“Ờm… Tiểu Tông này, trước đây cậu làm nghề gì vậy?”
“Em hả? Em thất nghiệp mà. Không nghề nghiệp gì cả, dân lang thang thôi.”
Tông Nhạc vừa trả lời, vừa không quên làm theo lời dặn của Văn Phác Thật trước đó – thò tay lục túi tên tóc vàng.
Tiếc là trong túi chỉ có vài đồng xu lẻ, chẳng có gì đáng giá.
Văn Phác Thật nhìn mà chỉ biết ngửa mặt hoài nghi cuộc đời.
“Không đúng… nhất định phải có ‘môi giới’. Quỷ dị muốn gϊếŧ người thì cũng cần điều kiện chứ!”
Lúc nãy vì quá bất ngờ nên hắn đã bỏ qua điểm bất thường này. Giờ đây, hắn ngồi xổm xuống đất vò đầu bứt tai, trông rất khổ sở.
Dù sao thì hắn cũng không phải kiểu đầu óc linh hoạt. Thật sự thì những cầu sinh giả có trí tuệ nổi bật đều đã lên cấp cao cả rồi.
Nghĩ vậy, hắn dứt khoát kéo Tông Nhạc vào suy luận cùng.
Lần này, hắn thật sự đóng vai người hướng dẫn, kiên nhẫn giảng giải nguyên lý gϊếŧ người của quỷ dị cho tân binh.
“Quỷ dị không thể gϊếŧ người một cách vô thanh vô thức. Dù có mạnh đến đâu thì cũng phải bị ràng buộc bởi quy tắc. Chúng ta có thể bắt đầu từ hai nạn nhân đã chết để suy ra điều kiện trung gian – hay còn gọi là ‘môi giới’ mà quỷ dị dùng để ra tay. Nếu tìm được môi giới và hiểu được quy tắc gϊếŧ người, thì có thể bảo vệ những người còn lại.”
Tông Nhạc nghe xong rất nghiêm túc gật đầu, nhưng ngay sau đó lại tỏ vẻ khó xử:
“Nhưng… tiền bối, em không thuộc dạng nhớ dai đâu.”
Ngành Tâm thần học mỗi tháng thi viết một lần, mà lần nào cậu cũng lẹt đẹt chót bảng.
“…”
Nhìn bộ mặt thành thật đến mức ngốc nghếch của tân binh, Văn Phác Thật hoàn toàn dập tắt nghi ngờ ban nãy về thân phận thật của Tông Nhạc.
Cũng đúng thôi – Không Gian Vô Hạn đâu thiếu loại tân binh đầu óc chậm hiểu, phản ứng trì trệ như này.
“A! Giờ phải làm sao đây!” Hắn vò nhẹ đầu mình. “Hai vị đại lão kia đã dặn dò tôi phải hoàn thành nhiệm vụ nhánh thật tốt, nhất định phải đạt đánh giá hoàn mỹ.”
Nói đúng hơn là — khi người đầu tiên chết trong xe, tên tân binh này đâu có sợ hãi hay hoảng loạn, thậm chí còn chủ động đến gần xem xét thi thể.
Tâm lý mạnh mẽ như thế, nếu không làm trong ngành hình sự, thì chắc là viết giáo trình hình sự luôn rồi!
Toàn thân Văn Phác Thật đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó sai sai.
Hắn liếc nhìn thanh niên, cẩn thận hỏi dò:
“Ờm… Tiểu Tông này, trước đây cậu làm nghề gì vậy?”
“Em hả? Em thất nghiệp mà. Không nghề nghiệp gì cả, dân lang thang thôi.”
Tông Nhạc vừa trả lời, vừa không quên làm theo lời dặn của Văn Phác Thật trước đó – thò tay lục túi tên tóc vàng.
Tiếc là trong túi chỉ có vài đồng xu lẻ, chẳng có gì đáng giá.
“Không đúng… nhất định phải có ‘môi giới’. Quỷ dị muốn gϊếŧ người thì cũng cần điều kiện chứ!”
Lúc nãy vì quá bất ngờ nên hắn đã bỏ qua điểm bất thường này. Giờ đây, hắn ngồi xổm xuống đất vò đầu bứt tai, trông rất khổ sở.
Dù sao thì hắn cũng không phải kiểu đầu óc linh hoạt. Thật sự thì những cầu sinh giả có trí tuệ nổi bật đều đã lên cấp cao cả rồi.
Nghĩ vậy, hắn dứt khoát kéo Tông Nhạc vào suy luận cùng.
Lần này, hắn thật sự đóng vai người hướng dẫn, kiên nhẫn giảng giải nguyên lý gϊếŧ người của quỷ dị cho tân binh.
“Quỷ dị không thể gϊếŧ người một cách vô thanh vô thức. Dù có mạnh đến đâu thì cũng phải bị ràng buộc bởi quy tắc. Chúng ta có thể bắt đầu từ hai nạn nhân đã chết để suy ra điều kiện trung gian – hay còn gọi là ‘môi giới’ mà quỷ dị dùng để ra tay. Nếu tìm được môi giới và hiểu được quy tắc gϊếŧ người, thì có thể bảo vệ những người còn lại.”
“Nhưng… tiền bối, em không thuộc dạng nhớ dai đâu.”
Ngành Tâm thần học mỗi tháng thi viết một lần, mà lần nào cậu cũng lẹt đẹt chót bảng.
“…”
Nhìn bộ mặt thành thật đến mức ngốc nghếch của tân binh, Văn Phác Thật hoàn toàn dập tắt nghi ngờ ban nãy về thân phận thật của Tông Nhạc.
Cũng đúng thôi – Không Gian Vô Hạn đâu thiếu loại tân binh đầu óc chậm hiểu, phản ứng trì trệ như này.
“A! Giờ phải làm sao đây!” Hắn vò nhẹ đầu mình. “Hai vị đại lão kia đã dặn dò tôi phải hoàn thành nhiệm vụ nhánh thật tốt, nhất định phải đạt đánh giá hoàn mỹ.”
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
