0 chữ
Chương 21
Chương 21
Chu Thanh Lang thấy Hạ Vãn Song bưng thao đồ trông hơi vất vả, liền vội nhảy xuống ghế giúp đỡ.
“Em cứ chơi tiếp đi, không sao đâu, chị tự làm được mà.”
“Em không rành lắm đâu.”
Chu Thanh Lang có chút ngượng ngùng, trông như đang trách mình kém thông minh, bộ dạng đó khiến Hạ Vãn Song bật cười.
“Không sao cả, lát nữa chị dạy em nhé.”
“Ừm, được rồi.”
Hạ Vãn Song lấy giá phơi đồ, rồi cùng Chu Thanh Lang ra ban công phơi áo.
Sau khi phơi đồ xong, Hạ Vãn Song nắm tay dạy Chu Thanh Lang cách vượt qua màn sơ cấp trò “con nhện bài”.
Nếu lúc Hạ Vãn Song đang giặt quần áo mà hệ thống chịu chú ý đến Chu Thanh Lang thay vì mải phân tích dữ liệu nền, thì chắc chắn nó đã phát hiện ra Chu Thanh Lang không những đã vượt qua hai màn sơ cấp mà còn vượt qua lần hai nhanh hơn lần đầu rất nhiều. Lúc này, trên bàn đã là lần chơi thứ ba.
Đáng tiếc, hệ thống không nhận ra điều đó, nên Hạ Vãn Song cũng không phát hiện ra, càng không thể xoa đầu khen ngợi Chu Thanh Lang sau mỗi lần qua màn.
“Ngày mai lại chơi tiếp, giờ chúng ta đi ngủ nhé.”
“Vâng”
Ngay lúc Hạ Vãn Song định cùng Chu Thanh Lang về phòng ngủ, thì Khương Uyển gõ cửa.
“Có chuyện gì vậy dì? Bọn con tính đi ngủ rồi mà.”
Hạ Vãn Song ló đầu ra ngoài, ngước lên nhìn Khương Uyển.
“Dì vừa xuống lầu đổ rác, nghe người ta nói thấy con với Lang Lang bán đồ gì đó ở công viên đối diện, đúng không?”
“Dạ đúng rồi, là con với Lang Lang. Nhà con có cái máy ép nước bị bỏ không lâu rồi, con từng đọc chuyện về cậu bé 9 tuổi bên nước ngoài khởi nghiệp nên mới nghĩ không biết mình có kiếm được tiền không, kết quả thật sự kiếm được. Bán hết rồi, nếu không con đã giữ lại cho dì với anh Thiên Hàng mỗi người một ly rồi.”
Khương Uyển nhìn cô bé trước mặt cười tươi như hoa, không khỏi cũng mỉm cười theo, nhưng trong nụ cười ấy lại có chút xót xa.
“Song Song à, lần sau đừng ra ngoài nữa nhé, con còn nhỏ lắm, nhỡ có ai bắt nạt thì sao.”
Khương Uyển ngồi xổm xuống để ngang tầm mắt với Hạ Vãn Song, nói qua khe cửa.
“Dì không yên tâm đâu. Con với Lang Lang cứ yên tâm ở nhà ăn cơm, không cần phải kiếm tiền. Chờ con lớn rồi hãy lo chuyện đó.”
“Nhưng mà như vậy thì dì sẽ rất cực.”
“Các con ba đứa nhỏ xíu, ăn được bao nhiêu đâu, cộng lại cũng không bằng một mình dì ăn đó.”
Khương Uyển vừa cười vừa dí nhẹ vào mũi Hạ Vãn Song.
Nếu Hạ Vãn Song thật sự là một cô bé 10 tuổi không biết gì, có lẽ sẽ tin những lời đó. Nhưng chính vì nàng không còn là một đứa trẻ, nên mới muốn tự đi kiếm tiền. Nuôi một đứa còn dễ, nuôi ba đứa thì áp lực rõ ràng là rất lớn.
“Dì ơi, con làm được mà. Cho con thử đi. Lang Lang là trách nhiệm của con, không phải của dì. Dì đã giúp con nhiều như vậy, trong lòng con, dì đã là mẹ thứ hai của con rồi. Nên con không thể để dì cực khổ như vậy nữa.”
Hạ Vãn Song đưa tay lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Khương Uyển.
Nàng không nói dối. Trong lòng nguyên chủ cô bé nhỏ ngày trước thì dì Khương ở nhà bên cạnh, người luôn đối xử tốt với mình sau khi mẹ mất tích, chính là điểm tựa tinh thần, là người mẹ thứ hai của cô bé ấy.
“Song Song, sao tự nhiên con lại suy nghĩ chín chắn như vậy?”
Khương Uyển nhìn cô bé trước mặt có chút bối rối. Rõ ràng hôm qua còn là một đứa trẻ hướng nội, kiên trì chờ mẹ trở về, khiến ai cũng cảm động. Hôm nay lại giống như trưởng thành hẳn, nói ra những lời khiến người lớn cũng xót xa.
“Hôm qua trời mưa to, con nằm mơ một giấc mơ rất dài. Con mơ thấy ba mẹ, họ bảo con phải mạnh mẽ, phải sống vui vẻ, dù chỉ còn một mình cũng phải cố gắng sống thật tốt. Con sẽ nghe lời.”
Hạ Vãn Song nhớ đến ngày ông nội đã qua đời. Người ông từng rất minh mẫn nằm trên giường bệnh, cơ thể đã lão hóa yếu ớt, nắm chặt tay nàng dặn rằng dù ông không còn thì Song Song cũng phải sống thật vui vẻ. Khi ấy nàng đã rưng rưng gật đầu, nhìn ông nhắm mắt xuôi tay.
Nỗi đau và sự bất lực ấy trào dâng trong lòng, Hạ Vãn Song nhìn Khương Uyển bằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng khuôn mặt lại mang một nét cô đơn.
“Con ngoan quá, thật sự rất ngoan.”
Khương Uyển xoa đầu nàng, trong đầu thoáng hiện lên rất nhiều điều.
“À đúng rồi Song Song, con còn nhớ dì bảo con giữ kỹ cái thẻ kia không?”
“Nhớ chứ.”
Trong đó còn có hơn 10.000 tệ.
“Dì đi hỏi rồi, hình như chỉ cần làm giấy xác nhận là được.”
Khương Uyển trước kia quên khuấy chuyện này, nghĩ trẻ con còn nhỏ chưa cần dùng đến tiền trong thẻ, mà bản thân cô cũng không tham lam, nên cứ gác lại.
“Thật ạ?”
Hạ Vãn Song mừng rỡ, nàng quên khuấy mất chuyện phải làm giấy xác nhận.
“Ngày mai dì xin nghỉ làm để đưa con đi một chuyến. Chứ tan làm thì ngân hàng đóng cửa rồi. Hình như phải đến sở cảnh sát làm giấy xác nhận trước.”
“Dì không cần phải xin nghỉ đâu ạ, chờ đến chủ nhật dì rảnh thì đi, không nghỉ việc, như vậy sẽ ảnh hưởng thời gian của dì.” Hạ Vãn Song cũng không gấp, chỉ cần biết có thể lấy được tiền thì trong lòng đã yên tâm rồi.
“Được rồi, nhưng dì nói trước nhé. Cho dù rút được tiền thì con cũng không được tiêu xài linh tinh. Với lại, sau này muốn làm gì thì tốt nhất cứ nói trước với dì một tiếng nha.”
“Con biết rồi mà dì. Dì ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon. Đóng cửa lại đi, đợi con đóng rồi dì mới về.”
Khương Uyển đứng dậy, chờ Hạ Vãn Song đóng cửa lại mới quay về nhà.
Hạ Vãn Song trở vào phòng ngủ, đợi Chu Thanh Lang đã nằm yên ổn rồi mới tắt đèn.
Khi nàng mở mắt, đang nghĩ lại chuyện cả ngày hôm nay, thì cảm giác giường rung nhẹ là Chu Thanh Lang đang trở mình.
“Lang Lang, không ngủ được à?”
“Không phải… chỉ là chưa quen lắm thôi. Có làm ồn chị không?”
Tối hôm qua còn ngủ ở thùng rác, nay lại được nằm trên chiếc giường lớn, mềm mại, sạch sẽ, khiến cô cảm thấy như đang nằm mơ, chẳng chân thật chút nào.
“Nếu không ngủ được thì chị kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé.”
Cô giáo Hạ bắt đầu kể chuyện ru ngủ, là câu chuyện cô bé Lọ Lem.
“Thế rồi, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Lang Lang, em thấy chuyện này có phải rất đẹp không?”
“Hoàng tử này ngốc thật ấy.”
Lang Lang bé nhỏ không cảm thấy lãng mạn gì cả, mà còn bắt đầu chê bai.
“Hả?”
Hạ Vãn Song không ngờ Chu Thanh Lang lại có phản ứng như vậy, liền ngẩn người.
“Người mình từng khiêu vũ cùng mà còn không nhận ra nổi dáng người thế nào, đến lúc thử giày mới biết được là ai.”
Hạ Vãn Song vốn định nói, thay đổi ngoại hình nên không nhận ra cũng là bình thường. Nhưng rồi nàng chợt nhận ra, vấn đề không phải là hoàng tử có nhận ra hay không, mà là đem người khác nhận nhầm thành cô bé Lọ Lem đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nàng còn chưa kịp nghĩ ra phải trả lời thế nào thì đã nghe thấy Chu Thanh Lang khẽ nói một câu: “Dù sao thì em cũng sẽ không nhận nhầm ai thành chị Song Song đâu.”
“Em cứ chơi tiếp đi, không sao đâu, chị tự làm được mà.”
“Em không rành lắm đâu.”
Chu Thanh Lang có chút ngượng ngùng, trông như đang trách mình kém thông minh, bộ dạng đó khiến Hạ Vãn Song bật cười.
“Không sao cả, lát nữa chị dạy em nhé.”
“Ừm, được rồi.”
Hạ Vãn Song lấy giá phơi đồ, rồi cùng Chu Thanh Lang ra ban công phơi áo.
Sau khi phơi đồ xong, Hạ Vãn Song nắm tay dạy Chu Thanh Lang cách vượt qua màn sơ cấp trò “con nhện bài”.
Nếu lúc Hạ Vãn Song đang giặt quần áo mà hệ thống chịu chú ý đến Chu Thanh Lang thay vì mải phân tích dữ liệu nền, thì chắc chắn nó đã phát hiện ra Chu Thanh Lang không những đã vượt qua hai màn sơ cấp mà còn vượt qua lần hai nhanh hơn lần đầu rất nhiều. Lúc này, trên bàn đã là lần chơi thứ ba.
“Ngày mai lại chơi tiếp, giờ chúng ta đi ngủ nhé.”
“Vâng”
Ngay lúc Hạ Vãn Song định cùng Chu Thanh Lang về phòng ngủ, thì Khương Uyển gõ cửa.
“Có chuyện gì vậy dì? Bọn con tính đi ngủ rồi mà.”
Hạ Vãn Song ló đầu ra ngoài, ngước lên nhìn Khương Uyển.
“Dì vừa xuống lầu đổ rác, nghe người ta nói thấy con với Lang Lang bán đồ gì đó ở công viên đối diện, đúng không?”
“Dạ đúng rồi, là con với Lang Lang. Nhà con có cái máy ép nước bị bỏ không lâu rồi, con từng đọc chuyện về cậu bé 9 tuổi bên nước ngoài khởi nghiệp nên mới nghĩ không biết mình có kiếm được tiền không, kết quả thật sự kiếm được. Bán hết rồi, nếu không con đã giữ lại cho dì với anh Thiên Hàng mỗi người một ly rồi.”
“Song Song à, lần sau đừng ra ngoài nữa nhé, con còn nhỏ lắm, nhỡ có ai bắt nạt thì sao.”
Khương Uyển ngồi xổm xuống để ngang tầm mắt với Hạ Vãn Song, nói qua khe cửa.
“Dì không yên tâm đâu. Con với Lang Lang cứ yên tâm ở nhà ăn cơm, không cần phải kiếm tiền. Chờ con lớn rồi hãy lo chuyện đó.”
“Nhưng mà như vậy thì dì sẽ rất cực.”
“Các con ba đứa nhỏ xíu, ăn được bao nhiêu đâu, cộng lại cũng không bằng một mình dì ăn đó.”
Khương Uyển vừa cười vừa dí nhẹ vào mũi Hạ Vãn Song.
Nếu Hạ Vãn Song thật sự là một cô bé 10 tuổi không biết gì, có lẽ sẽ tin những lời đó. Nhưng chính vì nàng không còn là một đứa trẻ, nên mới muốn tự đi kiếm tiền. Nuôi một đứa còn dễ, nuôi ba đứa thì áp lực rõ ràng là rất lớn.
Hạ Vãn Song đưa tay lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Khương Uyển.
Nàng không nói dối. Trong lòng nguyên chủ cô bé nhỏ ngày trước thì dì Khương ở nhà bên cạnh, người luôn đối xử tốt với mình sau khi mẹ mất tích, chính là điểm tựa tinh thần, là người mẹ thứ hai của cô bé ấy.
“Song Song, sao tự nhiên con lại suy nghĩ chín chắn như vậy?”
Khương Uyển nhìn cô bé trước mặt có chút bối rối. Rõ ràng hôm qua còn là một đứa trẻ hướng nội, kiên trì chờ mẹ trở về, khiến ai cũng cảm động. Hôm nay lại giống như trưởng thành hẳn, nói ra những lời khiến người lớn cũng xót xa.
“Hôm qua trời mưa to, con nằm mơ một giấc mơ rất dài. Con mơ thấy ba mẹ, họ bảo con phải mạnh mẽ, phải sống vui vẻ, dù chỉ còn một mình cũng phải cố gắng sống thật tốt. Con sẽ nghe lời.”
Hạ Vãn Song nhớ đến ngày ông nội đã qua đời. Người ông từng rất minh mẫn nằm trên giường bệnh, cơ thể đã lão hóa yếu ớt, nắm chặt tay nàng dặn rằng dù ông không còn thì Song Song cũng phải sống thật vui vẻ. Khi ấy nàng đã rưng rưng gật đầu, nhìn ông nhắm mắt xuôi tay.
Nỗi đau và sự bất lực ấy trào dâng trong lòng, Hạ Vãn Song nhìn Khương Uyển bằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng khuôn mặt lại mang một nét cô đơn.
“Con ngoan quá, thật sự rất ngoan.”
Khương Uyển xoa đầu nàng, trong đầu thoáng hiện lên rất nhiều điều.
“À đúng rồi Song Song, con còn nhớ dì bảo con giữ kỹ cái thẻ kia không?”
“Nhớ chứ.”
Trong đó còn có hơn 10.000 tệ.
“Dì đi hỏi rồi, hình như chỉ cần làm giấy xác nhận là được.”
Khương Uyển trước kia quên khuấy chuyện này, nghĩ trẻ con còn nhỏ chưa cần dùng đến tiền trong thẻ, mà bản thân cô cũng không tham lam, nên cứ gác lại.
“Thật ạ?”
Hạ Vãn Song mừng rỡ, nàng quên khuấy mất chuyện phải làm giấy xác nhận.
“Ngày mai dì xin nghỉ làm để đưa con đi một chuyến. Chứ tan làm thì ngân hàng đóng cửa rồi. Hình như phải đến sở cảnh sát làm giấy xác nhận trước.”
“Dì không cần phải xin nghỉ đâu ạ, chờ đến chủ nhật dì rảnh thì đi, không nghỉ việc, như vậy sẽ ảnh hưởng thời gian của dì.” Hạ Vãn Song cũng không gấp, chỉ cần biết có thể lấy được tiền thì trong lòng đã yên tâm rồi.
“Được rồi, nhưng dì nói trước nhé. Cho dù rút được tiền thì con cũng không được tiêu xài linh tinh. Với lại, sau này muốn làm gì thì tốt nhất cứ nói trước với dì một tiếng nha.”
“Con biết rồi mà dì. Dì ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon. Đóng cửa lại đi, đợi con đóng rồi dì mới về.”
Khương Uyển đứng dậy, chờ Hạ Vãn Song đóng cửa lại mới quay về nhà.
Hạ Vãn Song trở vào phòng ngủ, đợi Chu Thanh Lang đã nằm yên ổn rồi mới tắt đèn.
Khi nàng mở mắt, đang nghĩ lại chuyện cả ngày hôm nay, thì cảm giác giường rung nhẹ là Chu Thanh Lang đang trở mình.
“Lang Lang, không ngủ được à?”
“Không phải… chỉ là chưa quen lắm thôi. Có làm ồn chị không?”
Tối hôm qua còn ngủ ở thùng rác, nay lại được nằm trên chiếc giường lớn, mềm mại, sạch sẽ, khiến cô cảm thấy như đang nằm mơ, chẳng chân thật chút nào.
“Nếu không ngủ được thì chị kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé.”
Cô giáo Hạ bắt đầu kể chuyện ru ngủ, là câu chuyện cô bé Lọ Lem.
“Thế rồi, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Lang Lang, em thấy chuyện này có phải rất đẹp không?”
“Hoàng tử này ngốc thật ấy.”
Lang Lang bé nhỏ không cảm thấy lãng mạn gì cả, mà còn bắt đầu chê bai.
“Hả?”
Hạ Vãn Song không ngờ Chu Thanh Lang lại có phản ứng như vậy, liền ngẩn người.
“Người mình từng khiêu vũ cùng mà còn không nhận ra nổi dáng người thế nào, đến lúc thử giày mới biết được là ai.”
Hạ Vãn Song vốn định nói, thay đổi ngoại hình nên không nhận ra cũng là bình thường. Nhưng rồi nàng chợt nhận ra, vấn đề không phải là hoàng tử có nhận ra hay không, mà là đem người khác nhận nhầm thành cô bé Lọ Lem đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nàng còn chưa kịp nghĩ ra phải trả lời thế nào thì đã nghe thấy Chu Thanh Lang khẽ nói một câu: “Dù sao thì em cũng sẽ không nhận nhầm ai thành chị Song Song đâu.”
10
0
2 tháng trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
