0 chữ
Chương 21
Chương 21
Chiều hôm nay Tằng Kỳ Kỳ hơi bực mình.
Bởi vì Du Oanh cứ nói động tác của ả không đúng.
Ả cảm thấy Du Oanh chính là vì có Tả Hoan chống lưng nên mới lớn gan cố tình nhắm vào mình.
Sau khi lại bị chỉ ra động tác không chuẩn, ả không nói một lời đi đến giá bên cạnh cầm khăn lau mồ hôi, sau đó mạnh tay ném chiếc khăn lại.
Ả nói móc với hai cô em gái thân thiết của mình: “Biên đạo này biên đạo cái vũ đạo quái quỷ gì vậy! Luyện mãi không được, tôi thấy trình độ của cô ta cũng chỉ có thế thôi, động tác dạy chúng ta trước đây và động tác Du Oanh làm cũng không giống nhau, chắc chắn là do cô giáo làm không chuẩn.”
Du Oanh biết Tằng Kỳ Kỳ đang nói bóng gió mình, cô ấy hơi cúi đầu, các ngón tay bối rối co lại.
Tả Hoan lườm một phát.
Tằng Kỳ Kỳ nín cái họng lại.
Luyện tập đến tối, Tằng Kỳ Kỳ và những người khác đã sớm trở về, chỉ còn Tả Hoan và Du Oanh vẫn chưa rời phòng tập.
Đột nhiên Du Oanh cảm thấy một phần trong bản nhạc cover trước đó có vấn đề, nếu thay đổi một chút thì cả bài hát sẽ hài hòa hơn và hiệu ứng khi trình diễn có lẽ cũng sẽ tốt hơn.
Chỉ là còn hai ngày nữa là đến buổi công diễn, hơn nữa họ đã tập luyện bài hát này rất nhiều lần, phần cần thay đổi lại đúng ngay đoạn do Tả Hoan hát.
Du Oanh do dự một lúc lâu, băn khoăn mãi không biết có nên sửa hay không.
Cuối cùng, Tả Hoan là người đầu tiên nhận ra biểu cảm Du Oanh hơi không ổn, sau khi chủ động hỏi han, Du Oanh mới nói ra suy nghĩ của mình.
Tả Hoan nghe thử phiên bản đã được sửa lại, quả thực cảm giác nghe hay hơn một chút nên đồng ý thay đổi ngay.
Chỉ là sau khi thay đổi, cô sẽ phải luyện tập lại từ đầu.
Du Oanh ở lại cùng cô, hai người tập luyện trong phòng tập đến tận khuya, không biết đã tập đi tập lại bao nhiêu lần, nhưng hiệu quả cuối cùng vẫn không được như ý.
Du Oanh hơi áy náy vì mình tự dưng sửa nhạc đã làm ảnh hưởng đến Tả Hoan.
“Hay là chúng ta cứ hát phiên bản cũ đi...”
“Vẫn còn thời gian, vẫn kịp.”
Tả Hoan từ vị trí của mình đứng dậy, tiện tay đặt lại cây guitar trong tay Du Oanh về chỗ cũ.
“Hôm nay đến đây thôi, chúng ta đều mệt rồi, mai lại tiếp tục.”
Giọng nói của Tả Hoan không có nhiều thăng trầm, không khác gì lúc nói chuyện bình thường, nhưng lại vô cớ mang một sức mạnh trấn an lòng người, biểu cảm của cô cũng rất bình tĩnh, hoàn toàn không hề có chút căng thẳng nào.
Chính biểu hiện này đã như một liều thuốc trợ tim cho Du Oanh.
Du Oanh gật đầu thật mạnh, những lo lắng ban đầu cũng tan biến hết trong phút chốc. Có lẽ cô ấy còn không tin vào bản thân mình bằng việc vô thức tin rằng Tả Hoan có thể làm được mọi thứ.
Tuy vẫn còn thời gian, nhưng cũng chỉ còn lại ngày mai là ngày cuối cùng, chiều mai họ còn phải tổng duyệt lần cuối, thời gian gấp rút, thực tế là không còn bao nhiêu thời gian cho Tả Hoan luyện tập.
Thế là 007 đã làm thời gian ngưng đọng.
Tả Hoan đã luyện tập thêm rất nhiều lần trong khoảng thời gian tĩnh lặng đó, cô rất chú ý đến việc kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, bảo vệ cổ họng, cứ hát một lúc là lại nằm xuống nghỉ ngơi trên sofa trong phòng tập, đói thì vào bếp sau nhà ăn tự làm chút gì đó, lúc mệt mỏi thậm chí còn chạy vài vòng quanh khu căn cứ huấn luyện.
Trong thế giới mà ngay cả cơn gió cũng bị ngưng đọng, chỉ có từng hành động của Tả Hoan mới có thể khiến thế giới này trông thật hơn một chút.
Khi thời gian bắt đầu trôi trở lại.
Tả Hoan thu dọn đồ đạc trở về phòng ngủ, vừa bước vào đã cảm nhận được bầu không khí không đúng.
Thư Duyệt vừa nhìn thấy cô lập tức đỏ mắt muốn xé xác cô, bàn tay siết chặt tức run người.
“Tả Hoan, cô dựa vào đâu mà động vào đồ của tôi?”
Tả Hoan nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, thấy trên bàn có một mô hình figure ma pháp thiếu nữ bị đập vỡ.
Đó dường như là món quà mà mẹ của Thư Duyệt tặng cho cô ta, cô ta rất trân trọng và đặt trong phòng ngủ, mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải ngắm một lúc.
Tối nay khi trở về, Thư Duyệt phát hiện mô hình figure bị rơi vỡ trên sàn, cả người gần như suy sụp. Hồi trưa, cô ta và Tào Điềm Điềm đã sớm đến phòng tập, Tả Hoan là người cuối cùng rời khỏi phòng ngủ, về cơ bản không cần suy nghĩ nhiều, Thư Duyệt lập tức khẳng định đây là do Tả Hoan làm.
Đặc biệt là trong phòng ngủ, chỉ có Tả Hoan là có nhiều đồ đạc nhất, riêng cô đã có bốn năm cái vali, căn phòng vốn rộng rãi giờ đây chất đầy đồ của cô. Cô không chỉ để đồ lung tung mà đi lại trong phòng cũng không cẩn thận, trước đó đã làm vỡ lọ nước hoa hồng của Tào Điềm Điềm và cả cốc nước thủy tinh của mình.
Không phải Tả Hoan thì còn có thể là ai?
Bởi vì Du Oanh cứ nói động tác của ả không đúng.
Ả cảm thấy Du Oanh chính là vì có Tả Hoan chống lưng nên mới lớn gan cố tình nhắm vào mình.
Sau khi lại bị chỉ ra động tác không chuẩn, ả không nói một lời đi đến giá bên cạnh cầm khăn lau mồ hôi, sau đó mạnh tay ném chiếc khăn lại.
Ả nói móc với hai cô em gái thân thiết của mình: “Biên đạo này biên đạo cái vũ đạo quái quỷ gì vậy! Luyện mãi không được, tôi thấy trình độ của cô ta cũng chỉ có thế thôi, động tác dạy chúng ta trước đây và động tác Du Oanh làm cũng không giống nhau, chắc chắn là do cô giáo làm không chuẩn.”
Du Oanh biết Tằng Kỳ Kỳ đang nói bóng gió mình, cô ấy hơi cúi đầu, các ngón tay bối rối co lại.
Tả Hoan lườm một phát.
Tằng Kỳ Kỳ nín cái họng lại.
Đột nhiên Du Oanh cảm thấy một phần trong bản nhạc cover trước đó có vấn đề, nếu thay đổi một chút thì cả bài hát sẽ hài hòa hơn và hiệu ứng khi trình diễn có lẽ cũng sẽ tốt hơn.
Chỉ là còn hai ngày nữa là đến buổi công diễn, hơn nữa họ đã tập luyện bài hát này rất nhiều lần, phần cần thay đổi lại đúng ngay đoạn do Tả Hoan hát.
Du Oanh do dự một lúc lâu, băn khoăn mãi không biết có nên sửa hay không.
Cuối cùng, Tả Hoan là người đầu tiên nhận ra biểu cảm Du Oanh hơi không ổn, sau khi chủ động hỏi han, Du Oanh mới nói ra suy nghĩ của mình.
Tả Hoan nghe thử phiên bản đã được sửa lại, quả thực cảm giác nghe hay hơn một chút nên đồng ý thay đổi ngay.
Du Oanh ở lại cùng cô, hai người tập luyện trong phòng tập đến tận khuya, không biết đã tập đi tập lại bao nhiêu lần, nhưng hiệu quả cuối cùng vẫn không được như ý.
Du Oanh hơi áy náy vì mình tự dưng sửa nhạc đã làm ảnh hưởng đến Tả Hoan.
“Hay là chúng ta cứ hát phiên bản cũ đi...”
“Vẫn còn thời gian, vẫn kịp.”
Tả Hoan từ vị trí của mình đứng dậy, tiện tay đặt lại cây guitar trong tay Du Oanh về chỗ cũ.
“Hôm nay đến đây thôi, chúng ta đều mệt rồi, mai lại tiếp tục.”
Giọng nói của Tả Hoan không có nhiều thăng trầm, không khác gì lúc nói chuyện bình thường, nhưng lại vô cớ mang một sức mạnh trấn an lòng người, biểu cảm của cô cũng rất bình tĩnh, hoàn toàn không hề có chút căng thẳng nào.
Chính biểu hiện này đã như một liều thuốc trợ tim cho Du Oanh.
Tuy vẫn còn thời gian, nhưng cũng chỉ còn lại ngày mai là ngày cuối cùng, chiều mai họ còn phải tổng duyệt lần cuối, thời gian gấp rút, thực tế là không còn bao nhiêu thời gian cho Tả Hoan luyện tập.
Thế là 007 đã làm thời gian ngưng đọng.
Tả Hoan đã luyện tập thêm rất nhiều lần trong khoảng thời gian tĩnh lặng đó, cô rất chú ý đến việc kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, bảo vệ cổ họng, cứ hát một lúc là lại nằm xuống nghỉ ngơi trên sofa trong phòng tập, đói thì vào bếp sau nhà ăn tự làm chút gì đó, lúc mệt mỏi thậm chí còn chạy vài vòng quanh khu căn cứ huấn luyện.
Trong thế giới mà ngay cả cơn gió cũng bị ngưng đọng, chỉ có từng hành động của Tả Hoan mới có thể khiến thế giới này trông thật hơn một chút.
Khi thời gian bắt đầu trôi trở lại.
Tả Hoan thu dọn đồ đạc trở về phòng ngủ, vừa bước vào đã cảm nhận được bầu không khí không đúng.
Thư Duyệt vừa nhìn thấy cô lập tức đỏ mắt muốn xé xác cô, bàn tay siết chặt tức run người.
“Tả Hoan, cô dựa vào đâu mà động vào đồ của tôi?”
Tả Hoan nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, thấy trên bàn có một mô hình figure ma pháp thiếu nữ bị đập vỡ.
Đó dường như là món quà mà mẹ của Thư Duyệt tặng cho cô ta, cô ta rất trân trọng và đặt trong phòng ngủ, mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải ngắm một lúc.
Tối nay khi trở về, Thư Duyệt phát hiện mô hình figure bị rơi vỡ trên sàn, cả người gần như suy sụp. Hồi trưa, cô ta và Tào Điềm Điềm đã sớm đến phòng tập, Tả Hoan là người cuối cùng rời khỏi phòng ngủ, về cơ bản không cần suy nghĩ nhiều, Thư Duyệt lập tức khẳng định đây là do Tả Hoan làm.
Đặc biệt là trong phòng ngủ, chỉ có Tả Hoan là có nhiều đồ đạc nhất, riêng cô đã có bốn năm cái vali, căn phòng vốn rộng rãi giờ đây chất đầy đồ của cô. Cô không chỉ để đồ lung tung mà đi lại trong phòng cũng không cẩn thận, trước đó đã làm vỡ lọ nước hoa hồng của Tào Điềm Điềm và cả cốc nước thủy tinh của mình.
Không phải Tả Hoan thì còn có thể là ai?
4
0
1 tuần trước
18 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
