0 chữ
Chương 17
Chương 17
Có Tả Hoan ở đây, Tằng Kỳ Kỳ có thể yên tĩnh một chút cũng tốt.
Cô ấy vừa hay có thể suy nghĩ kỹ xem nên biên soạn lại bài hát này như thế nào.
Du Oanh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, rất tập trung.
Tả Hoan chú ý đến hành động viết viết vẽ vẽ trên sổ tay của cô ấy, không làm phiền, tiện tay tìm một cuốn sách rồi ngồi vào một góc để gϊếŧ thời gian.
Đám người Tằng Kỳ Kỳ liếc nhìn nhau, cũng không dám làm phiền sự yên tĩnh của Tả Hoan, biết ý mà đi ra khỏi phòng tập.
Trong các phòng tập khác đều là tiếng các thành viên làm quen với nhau, cười đùa vui vẻ, trên màn hình lớn trong phòng giám sát chỉ có một màn hình nhỏ vì quá yên tĩnh như một khung hình tĩnh nên có vẻ hơi lạc lõng.
“Tình hình ở đây là sao vậy?”
Đạo diễn Đỗ Thanh Sơn chú ý thấy trong một màn hình hiển thị có hai bóng người không hề động đậy, còn tưởng là thiết bị có vấn đề.
“Đây là phòng tập của Tả Hoan.”
Nhân viên công tác trả lời xong, Đỗ Thanh Sơn lập tức im bặt.
Có tiểu tổ tông này ở đây, bất kể xảy ra chuyện gì cũng cứ là hợp lý.
Chẳng phải là tiểu tổ tông sao? Nhà họ Tả đã đầu tư cho ekip chương trình của họ nhiều tiền như vậy, chính là để họ cung phụng.
Sau khi chờ đợi khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng Du Oanh cũng ngừng bút.
Trong thời gian đó, cô ấy không ngừng đệm guitar vừa đàn vừa hát, sau đó cảm thấy không đúng, lại quay về viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, cô ấy mới sực tỉnh và phát hiện Tả Hoan vẫn luôn ở trong phòng tập không hề rời đi.
Du Oanh hơi bối rối cắn môi, vô thức muốn xin lỗi, nhưng Tả Hoan đã bước tới trước một bước, nói: “Để tôi xem thành quả biên soạn của cô đi.”
Du Oanh sững người một lúc, sau đó gật đầu.
Cô ấy dùng guitar hát phiên bản do mình biên soạn lại một lần.
Bản gốc tự nhiên khó có thể vượt qua, chỉ là sau khi được Du Oanh biên soạn lại, bài hát này đã có một hương vị mới.
Bản gốc là cảm giác cô đơn, phần lớn là nỗi buồn sau khi chia tay người yêu. Sau khi được biên soạn lại, lời bài hát vẫn là những lời đó, nhưng lại có thêm một cảm giác lãng mạn của việc cùng nhau bỏ trốn lên mặt trăng.
Hơn nữa, cảm giác nghe cũng rất phù hợp với gu của giới trẻ hiện nay, đây là version tốt.
Tả Hoan không am hiểu về âm nhạc, nhưng cô có gu thẩm mỹ cơ bản.
“Các... các cô cảm thấy thế nào?”
Đám người Tằng Kỳ Kỳ vừa hay quay lại giữa lúc cô ấy đang hát, để mọi người đều có thể nghe thấy, Du Oanh đã hát lại từ đầu một lần nữa.
Sau khi hát xong, cô ấy hơi căng thẳng hỏi, mặc dù trong lời nói hỏi là “các cô”, nhưng ánh mắt của cô ấy lại chỉ tập trung nhìn một mình Tả Hoan.
Tả Hoan gật đầu khẳng định.
“Rất tốt.”
Nghe được câu trả lời, Du Oanh vui vẻ cười lên, cả gương mặt như sương tan nắng lên, lập tức có ánh sáng rực rỡ.
Tằng Kỳ Kỳ không thích version này, bởi vì sau khi sửa đổi có một đoạn nốt cao, rõ ràng đây là phần tỏa sáng, ai hát người đó sẽ nổi bật. Ả không hát được nốt cao, cũng không muốn để người khác được hưởng ké.
Trong suy nghĩ của ả, người được hưởng ké đó đương nhiên là Tả Hoan.
Tằng Kỳ Kỳ mặc nhiên cho rằng với tư cách là kẻ được ưu ái, chắc chắn Tả Hoan sẽ đứng ở vị trí center.
Tả Hoan đã nói tốt, Tằng Kỳ Kỳ nào còn dám ho he. Tuy rằng công ty nâng đỡ ả, nhưng công ty nhà mình rốt cuộc chỉ là một công ty giải trí nhỏ, làm sao dám đối đầu trực diện với tập đoàn Tả thị đứng sau giải trí Hoàn Vũ?
Sau khi phần lời và nhạc được quyết định, tiếp theo là phân chia các phần chia line.
Năm cô gái vây quanh nhau để chọn vị trí center và đội trưởng theo quy trình mà ekip chương trình yêu cầu.
Các nhóm khác đều có thành viên hạng A làm đội trưởng, vị trí center sẽ dựa vào thực lực để tranh giành.
Chỉ là trong đội của họ có hai thành viên hạng A, vì vậy không dễ phân chia một chút.
Tằng Kỳ Kỳ còn thầm mong chờ cảnh hai người sẽ xé nhau để tranh giành vị trí đội trưởng, nhưng chỉ một giây sau ả đã nhanh chóng dập tắt ý nghĩ này.
Bởi vì Du Oanh là một quả hồng mềm ai cũng có thể lên nhéo một cái, cô ấy có thể phản kháng mới là lạ.
Quả nhiên, Tằng Kỳ Kỳ nghe thấy Tả Hoan nói thẳng: “Tôi muốn làm đội trưởng.”
Và Du Oanh cứ thế đồng ý.
Tằng Kỳ Kỳ lại thầm mắng trong lòng quả nhiên Du Oanh là một quả hồng mềm không có chút tính khí nào.
Đương nhiên Du Oanh sẽ đồng ý, thậm chí còn thầm an tâm thở phào.
Du Oanh không muốn làm đội trưởng.
Hơn nữa lời của Tả Hoan còn hữu dụng hơn của cô ấy rất nhiều, rõ ràng cô phù hợp với vị trí đội trưởng hơn.
Tiếp theo là tranh cử vị trí center, năm giây ngắn ngủi trôi qua, không ngờ không có ai giơ tay.
Tả Hoan không tranh vị trí center?
Cô ấy vừa hay có thể suy nghĩ kỹ xem nên biên soạn lại bài hát này như thế nào.
Du Oanh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, rất tập trung.
Tả Hoan chú ý đến hành động viết viết vẽ vẽ trên sổ tay của cô ấy, không làm phiền, tiện tay tìm một cuốn sách rồi ngồi vào một góc để gϊếŧ thời gian.
Đám người Tằng Kỳ Kỳ liếc nhìn nhau, cũng không dám làm phiền sự yên tĩnh của Tả Hoan, biết ý mà đi ra khỏi phòng tập.
Trong các phòng tập khác đều là tiếng các thành viên làm quen với nhau, cười đùa vui vẻ, trên màn hình lớn trong phòng giám sát chỉ có một màn hình nhỏ vì quá yên tĩnh như một khung hình tĩnh nên có vẻ hơi lạc lõng.
“Tình hình ở đây là sao vậy?”
Đạo diễn Đỗ Thanh Sơn chú ý thấy trong một màn hình hiển thị có hai bóng người không hề động đậy, còn tưởng là thiết bị có vấn đề.
Nhân viên công tác trả lời xong, Đỗ Thanh Sơn lập tức im bặt.
Có tiểu tổ tông này ở đây, bất kể xảy ra chuyện gì cũng cứ là hợp lý.
Chẳng phải là tiểu tổ tông sao? Nhà họ Tả đã đầu tư cho ekip chương trình của họ nhiều tiền như vậy, chính là để họ cung phụng.
Sau khi chờ đợi khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng Du Oanh cũng ngừng bút.
Trong thời gian đó, cô ấy không ngừng đệm guitar vừa đàn vừa hát, sau đó cảm thấy không đúng, lại quay về viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, cô ấy mới sực tỉnh và phát hiện Tả Hoan vẫn luôn ở trong phòng tập không hề rời đi.
Du Oanh hơi bối rối cắn môi, vô thức muốn xin lỗi, nhưng Tả Hoan đã bước tới trước một bước, nói: “Để tôi xem thành quả biên soạn của cô đi.”
Cô ấy dùng guitar hát phiên bản do mình biên soạn lại một lần.
Bản gốc tự nhiên khó có thể vượt qua, chỉ là sau khi được Du Oanh biên soạn lại, bài hát này đã có một hương vị mới.
Bản gốc là cảm giác cô đơn, phần lớn là nỗi buồn sau khi chia tay người yêu. Sau khi được biên soạn lại, lời bài hát vẫn là những lời đó, nhưng lại có thêm một cảm giác lãng mạn của việc cùng nhau bỏ trốn lên mặt trăng.
Hơn nữa, cảm giác nghe cũng rất phù hợp với gu của giới trẻ hiện nay, đây là version tốt.
Tả Hoan không am hiểu về âm nhạc, nhưng cô có gu thẩm mỹ cơ bản.
“Các... các cô cảm thấy thế nào?”
Đám người Tằng Kỳ Kỳ vừa hay quay lại giữa lúc cô ấy đang hát, để mọi người đều có thể nghe thấy, Du Oanh đã hát lại từ đầu một lần nữa.
Tả Hoan gật đầu khẳng định.
“Rất tốt.”
Nghe được câu trả lời, Du Oanh vui vẻ cười lên, cả gương mặt như sương tan nắng lên, lập tức có ánh sáng rực rỡ.
Tằng Kỳ Kỳ không thích version này, bởi vì sau khi sửa đổi có một đoạn nốt cao, rõ ràng đây là phần tỏa sáng, ai hát người đó sẽ nổi bật. Ả không hát được nốt cao, cũng không muốn để người khác được hưởng ké.
Trong suy nghĩ của ả, người được hưởng ké đó đương nhiên là Tả Hoan.
Tằng Kỳ Kỳ mặc nhiên cho rằng với tư cách là kẻ được ưu ái, chắc chắn Tả Hoan sẽ đứng ở vị trí center.
Tả Hoan đã nói tốt, Tằng Kỳ Kỳ nào còn dám ho he. Tuy rằng công ty nâng đỡ ả, nhưng công ty nhà mình rốt cuộc chỉ là một công ty giải trí nhỏ, làm sao dám đối đầu trực diện với tập đoàn Tả thị đứng sau giải trí Hoàn Vũ?
Sau khi phần lời và nhạc được quyết định, tiếp theo là phân chia các phần chia line.
Năm cô gái vây quanh nhau để chọn vị trí center và đội trưởng theo quy trình mà ekip chương trình yêu cầu.
Các nhóm khác đều có thành viên hạng A làm đội trưởng, vị trí center sẽ dựa vào thực lực để tranh giành.
Chỉ là trong đội của họ có hai thành viên hạng A, vì vậy không dễ phân chia một chút.
Tằng Kỳ Kỳ còn thầm mong chờ cảnh hai người sẽ xé nhau để tranh giành vị trí đội trưởng, nhưng chỉ một giây sau ả đã nhanh chóng dập tắt ý nghĩ này.
Bởi vì Du Oanh là một quả hồng mềm ai cũng có thể lên nhéo một cái, cô ấy có thể phản kháng mới là lạ.
Quả nhiên, Tằng Kỳ Kỳ nghe thấy Tả Hoan nói thẳng: “Tôi muốn làm đội trưởng.”
Và Du Oanh cứ thế đồng ý.
Tằng Kỳ Kỳ lại thầm mắng trong lòng quả nhiên Du Oanh là một quả hồng mềm không có chút tính khí nào.
Đương nhiên Du Oanh sẽ đồng ý, thậm chí còn thầm an tâm thở phào.
Du Oanh không muốn làm đội trưởng.
Hơn nữa lời của Tả Hoan còn hữu dụng hơn của cô ấy rất nhiều, rõ ràng cô phù hợp với vị trí đội trưởng hơn.
Tiếp theo là tranh cử vị trí center, năm giây ngắn ngủi trôi qua, không ngờ không có ai giơ tay.
Tả Hoan không tranh vị trí center?
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
