0 chữ
Chương 16
Chương 16
Để Tả Hoan có thể phát triển tốt trong làng giải trí, Tả Yển đã cố tình mở một công ty giải trí, sau đó tiện thể ký hợp đồng với một vài thực tập sinh.
Hai cô gái này chính là những người đi theo nguyên chủ, nhiệm vụ chính là chăm sóc nguyên chủ, sau đó mới là tiện thể tham gia show tuyển chọn nhóm nhạc nữ.
“...”
Khi Tả Hoan nghe 007 nói vậy, trong lòng đã âm thầm xếp Tả Yển vào một nhóm không nên tiếp xúc quá nhiều.
Nói không hề khoa trương, cái anh trai này hoàn toàn chăm sóc nguyên chủ như một đứa trẻ sơ sinh khổng lồ.
Tả Hoan từ nhỏ đã tự lập, càng không thể chịu được chuyện lớn nhỏ của mình cứ có người quản thúc.
Ninh Bạch chính là cô gái búi tóc củ tỏi đã cổ vũ cho Tả Hoan lúc chơi game trước đó, mắt cô ấy to tròn, má hơi bầu bĩnh, trông rất mềm mại đáng yêu.
Tính cách của cô gái nhỏ này cũng như vẻ ngoài của cô ấy, rõ ràng là khá ngây thơ, không biết nói vòng vo, sau khi ngồi xuống cứ thế hỏi ra nghi vấn của mình.
“Đại tiểu thư, tại sao cô lại đột nhiên tham gia vào đội của Du Oanh, không cần tụi này cùng đội với cô nữa sao?”
Tả Hoan cúi đầu uống một ngụm sữa.
Trả lời: “Ừm, sau này cũng vậy, các người cứ theo suy nghĩ của mình mà chọn bài hát và đội, không cần phải cân nhắc đến tôi nữa.”
Vẻ mặt của Ninh Bạch có một thoáng trống rỗng, cô ấy không biết phải nói gì tiếp theo, vô thức quay mặt sang Lâm Thư bên cạnh.
Lâm Thư nhíu mày, nói: “Đại tiểu thư, tổng giám đốc có biết chuyện này không? Trước khi chúng tôi đến đây, trợ lý Trương đã dặn dò, yêu cầu chúng tôi vẫn phải ưu tiên nhu cầu của cô trong chương trình.”
Lời của Lâm Thư ngầm có ý.
Tả Hoan có thể hiểu ý của cô ấy là sợ sau này bị Tả Yển trách tội.
Trái ngược hoàn toàn với tính cách của Ninh Bạch, Lâm Thư là một cô gái thông minh.
Nỗi lo của cô ấy cũng xuất phát từ sự thận trọng và cẩn thận.
“Chuyện của anh tôi, tôi sẽ giải thích. Bắt đầu từ hôm nay, bất kể trước đây anh ấy giao cho các người nhiệm vụ gì, các người đều không còn bị ràng buộc nữa.”
Tả Hoan ngước mắt, sắc mặt bình tĩnh ngồi thẳng dậy, hơi ngả người ra sau dựa vào lưng ghế: “Các người là thực tập sinh của giải trí Hoàn Vũ đúng không?”
Cả Lâm Thư và Ninh Bạch đồng loạt ngây ra một lúc, sau đó gật đầu.
Họ không hiểu ý đồ của Tả Hoan khi hỏi câu này.
“Vậy thì các người nên biết rõ chủ thực sự của giải trí Hoàn Vũ là tôi.”
Giọng điệu của Tả Hoan rất ôn hòa, nhàn nhạt như đang nói một chuyện nhỏ không quan trọng, nhưng không biết tại sao, Lâm Thư và Ninh Bạch lại cảm nhận được một loại áp lực từ trên người cô.
Điều này khiến Ninh Bạch đột nhiên nhớ lại lúc mình còn đi học bị gọi lên văn phòng, đối mặt với câu hỏi của giáo viên chủ nhiệm, cô ấy chính là ở trong trạng thái thấp thỏm và có phần không nói nên lời này, không nhịn được vô thức khiến bản thân trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
Lâm Thư cụp mi mắt xuống, che đi cảm xúc khác lạ trong đáy mắt.
Cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng Tả Hoan đã khác trước.
Cô ấy không hiểu sự thay đổi này đến từ đâu.
Nhưng theo tình hình hiện tại, sự thay đổi này dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt...
--
Để có thể trình diễn một màn biểu diễn xuất sắc hơn trên sân khấu công diễn, cũng để không bị loại sau lần công diễn đầu tiên, các thực tập sinh của từng nhóm đều không ngừng nghỉ bắt đầu luyện tập ngày đêm.
Phòng tập, ba cô gái do Tằng Kỳ Kỳ dẫn đầu vẫn luôn cố gắng nịnh bợ Tả Hoan.
Dù sao thì cũng không phải muốn là có thể được làm kẻ được ưu ái, nhà Tả Hoan có quyền có thế, ở chung tốt với cô chắc chắn sẽ không thiếu sức nóng và lợi ích.
Đặc biệt là Tằng Kỳ Kỳ, từ khi bước vào phòng tập, ả đã luôn cố gắng bắt chuyện với Tả Hoan, tìm kiếm chủ đề chung, trong mắt mang theo vẻ nhiệt tình và nịnh nọt.
“Hoan Hoan, tôi cũng giống cô, đặc biệt thích bài hát này, bình thường cô thích nghe thể loại nhạc gì, cũng là những bản tình ca trữ tình tương tự như này sao?” Ả thân mật gọi Tả Hoan, cố gắng bắt đầu cuộc trò chuyện từ những sở thích chung.
Tả Hoan liếc mắt một cái đã nhìn thấu lớp ngụy trang vụng về trên mặt cô gái nhỏ.
Cô không bắt chuyện, chỉ lạnh nhạt nhìn đối phương, giọng điệu bình tĩnh trần thuật: “Yêu cầu của tôi đối với sân khấu rất nghiêm ngặt, tôi hy vọng các người đừng ngáng chân.”
Ba người ngoài Tằng Kỳ Kỳ được xếp hạng D trong sân khấu đầu tiên, hai người còn lại đều là F.
Một câu nói của Tả Hoan khiến biểu cảm của cả ba người rất khó xử.
Khung cảnh nhất thời im lặng đến đáng sợ, nhưng họ cũng không dám ho he vì không thể chọc vào.
Du Oanh ở bên cạnh lặng lẽ chứng kiến sự khó xử này, thấy đám người Tằng Kỳ Kỳ đã im lặng, trong lòng bất giác an tâm thở phào.
Hai cô gái này chính là những người đi theo nguyên chủ, nhiệm vụ chính là chăm sóc nguyên chủ, sau đó mới là tiện thể tham gia show tuyển chọn nhóm nhạc nữ.
“...”
Khi Tả Hoan nghe 007 nói vậy, trong lòng đã âm thầm xếp Tả Yển vào một nhóm không nên tiếp xúc quá nhiều.
Nói không hề khoa trương, cái anh trai này hoàn toàn chăm sóc nguyên chủ như một đứa trẻ sơ sinh khổng lồ.
Tả Hoan từ nhỏ đã tự lập, càng không thể chịu được chuyện lớn nhỏ của mình cứ có người quản thúc.
Ninh Bạch chính là cô gái búi tóc củ tỏi đã cổ vũ cho Tả Hoan lúc chơi game trước đó, mắt cô ấy to tròn, má hơi bầu bĩnh, trông rất mềm mại đáng yêu.
“Đại tiểu thư, tại sao cô lại đột nhiên tham gia vào đội của Du Oanh, không cần tụi này cùng đội với cô nữa sao?”
Tả Hoan cúi đầu uống một ngụm sữa.
Trả lời: “Ừm, sau này cũng vậy, các người cứ theo suy nghĩ của mình mà chọn bài hát và đội, không cần phải cân nhắc đến tôi nữa.”
Vẻ mặt của Ninh Bạch có một thoáng trống rỗng, cô ấy không biết phải nói gì tiếp theo, vô thức quay mặt sang Lâm Thư bên cạnh.
Lâm Thư nhíu mày, nói: “Đại tiểu thư, tổng giám đốc có biết chuyện này không? Trước khi chúng tôi đến đây, trợ lý Trương đã dặn dò, yêu cầu chúng tôi vẫn phải ưu tiên nhu cầu của cô trong chương trình.”
Tả Hoan có thể hiểu ý của cô ấy là sợ sau này bị Tả Yển trách tội.
Trái ngược hoàn toàn với tính cách của Ninh Bạch, Lâm Thư là một cô gái thông minh.
Nỗi lo của cô ấy cũng xuất phát từ sự thận trọng và cẩn thận.
“Chuyện của anh tôi, tôi sẽ giải thích. Bắt đầu từ hôm nay, bất kể trước đây anh ấy giao cho các người nhiệm vụ gì, các người đều không còn bị ràng buộc nữa.”
Tả Hoan ngước mắt, sắc mặt bình tĩnh ngồi thẳng dậy, hơi ngả người ra sau dựa vào lưng ghế: “Các người là thực tập sinh của giải trí Hoàn Vũ đúng không?”
Cả Lâm Thư và Ninh Bạch đồng loạt ngây ra một lúc, sau đó gật đầu.
Họ không hiểu ý đồ của Tả Hoan khi hỏi câu này.
“Vậy thì các người nên biết rõ chủ thực sự của giải trí Hoàn Vũ là tôi.”
Giọng điệu của Tả Hoan rất ôn hòa, nhàn nhạt như đang nói một chuyện nhỏ không quan trọng, nhưng không biết tại sao, Lâm Thư và Ninh Bạch lại cảm nhận được một loại áp lực từ trên người cô.
Lâm Thư cụp mi mắt xuống, che đi cảm xúc khác lạ trong đáy mắt.
Cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng Tả Hoan đã khác trước.
Cô ấy không hiểu sự thay đổi này đến từ đâu.
Nhưng theo tình hình hiện tại, sự thay đổi này dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt...
--
Để có thể trình diễn một màn biểu diễn xuất sắc hơn trên sân khấu công diễn, cũng để không bị loại sau lần công diễn đầu tiên, các thực tập sinh của từng nhóm đều không ngừng nghỉ bắt đầu luyện tập ngày đêm.
Phòng tập, ba cô gái do Tằng Kỳ Kỳ dẫn đầu vẫn luôn cố gắng nịnh bợ Tả Hoan.
Dù sao thì cũng không phải muốn là có thể được làm kẻ được ưu ái, nhà Tả Hoan có quyền có thế, ở chung tốt với cô chắc chắn sẽ không thiếu sức nóng và lợi ích.
Đặc biệt là Tằng Kỳ Kỳ, từ khi bước vào phòng tập, ả đã luôn cố gắng bắt chuyện với Tả Hoan, tìm kiếm chủ đề chung, trong mắt mang theo vẻ nhiệt tình và nịnh nọt.
“Hoan Hoan, tôi cũng giống cô, đặc biệt thích bài hát này, bình thường cô thích nghe thể loại nhạc gì, cũng là những bản tình ca trữ tình tương tự như này sao?” Ả thân mật gọi Tả Hoan, cố gắng bắt đầu cuộc trò chuyện từ những sở thích chung.
Tả Hoan liếc mắt một cái đã nhìn thấu lớp ngụy trang vụng về trên mặt cô gái nhỏ.
Cô không bắt chuyện, chỉ lạnh nhạt nhìn đối phương, giọng điệu bình tĩnh trần thuật: “Yêu cầu của tôi đối với sân khấu rất nghiêm ngặt, tôi hy vọng các người đừng ngáng chân.”
Ba người ngoài Tằng Kỳ Kỳ được xếp hạng D trong sân khấu đầu tiên, hai người còn lại đều là F.
Một câu nói của Tả Hoan khiến biểu cảm của cả ba người rất khó xử.
Khung cảnh nhất thời im lặng đến đáng sợ, nhưng họ cũng không dám ho he vì không thể chọc vào.
Du Oanh ở bên cạnh lặng lẽ chứng kiến sự khó xử này, thấy đám người Tằng Kỳ Kỳ đã im lặng, trong lòng bất giác an tâm thở phào.
3
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
