TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36

Lạc Vương phi sắc mặt khẽ biến khi nghe Lạc Thanh Vũ thốt lên hai chữ "di nương", nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười hiền từ như chưa từng có chuyện gì xảy ra:

“Vân Hạ, vì nương sớm đã biết con là một đứa trẻ lương thiện, hiểu chuyện.”

Rồi bà quay sang gọi:

“Vân Triều, còn không mau cảm ơn tỷ tỷ con?”

Lạc Vân Triều sau một trận dạy dỗ nghiêm khắc, trong lòng tuy căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng giờ phút này đâu dám làm càn. Miễn cưỡng bước lên hành lễ, giọng nói mềm mỏng:

“Tỷ tỷ, Vân Triều xin nhận lỗi. Đa tạ tỷ tỷ đã thay muội nói đỡ.”

Lạc Thanh Vũ cười như không cười:

“Tỷ muội một nhà, sao phải khách khí như vậy? Lời xin lỗi miễn đi, chỉ cần về sau đừng đột ngột ám toán tỷ nữa, thế là tỷ đã mãn nguyện lắm rồi.”

Lạc Vân Triều: “…”

Nàng siết chặt nắm tay trong tay áo, gương mặt vì uất ức và phẫn nộ mà trở nên tái xanh. Nàng thật sự không thích vị tỷ tỷ này chút nào! Không những cướp đi mọi vinh quang của nàng, lại còn khiến nàng phải chịu nhục nhã như hôm nay.

Sợ tiểu nữ nhi lại vì một câu mà nổi nóng, Lạc Hải Thiên vội nói:

“Từ nay về sau, các con phải hòa thuận yêu thương nhau, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt mà tranh cãi.”

Lạc Vương phi cũng bước tới hòa giải, giọng đầy yêu thương:

“Phụ vương các con nói đúng lắm. Các con là ruột thịt một nhà, cùng dòng máu, cùng tình thâm, sao có thể vì chút hiểu lầm mà xa cách nhau được chứ?”

Hai người họ mỗi người một bên đứng cạnh Lạc Vân Triều, một trái một phải nắm lấy tay nàng, bộ dáng bảo bọc yêu thương không gì sánh bằng.

Ba người đứng bên nhau, trong mắt người ngoài có thể gọi là một nhà êm ấm. Nhưng cảnh tượng ấy rơi vào mắt Lạc Thanh Vũ lại như một nhát dao cắm sâu trong lòng. Một tia chua xót từ đáy tim âm ỉ dâng lên, cảm giác lạc lõng bỗng chốc siết chặt lấy tâm can.

Nàng khẽ hít vào một hơi, rõ ràng biết đây là phản ứng từ tận sâu trong ký ức thân thể này – một nỗi cô đơn, tủi thân vốn đã tồn tại từ lâu.

Rõ ràng nàng là đích nữ, vậy mà lại bị gạt ra ngoài vòng tay yêu thương. Người cha đứng trước mặt, trong ánh mắt dành cho nàng có xin lỗi, có áy náy, nhưng lại không hề có sự trìu mến, càng không có tình yêu thương của một người cha thật sự. Thậm chí, sâu trong đôi mắt ấy còn ẩn hiện một tia phiền chán mà chính ông ta cũng không nhận ra.

Ruột thịt một nhà sao? Nực cười! Rõ ràng là cùng cha khác mẹ!

Lạc Thanh Vũ mỉm cười, ánh mắt hướng về phía Lạc Hải Thiên, khẽ hỏi:

“Phụ vương, mẫu phi của ta đâu?”

Lạc Hải Thiên hơi khựng lại một chút, rồi thở dài:

“Vân Hạ, mẫu phi của con… đã qua đời.”

Điều này nàng đã sớm dự đoán trước.

Lạc Thanh Vũ thoáng nhìn Lạc Vương phi, người vừa rồi còn dịu dàng ôm nàng, nay sắc mặt lại trở nên mất tự nhiên – rồi nhẹ giọng hỏi tiếp:

“Người mất như thế nào?”

Lạc Hải Thiên buồn bã nói:

“Sau khi con mất tích, mẫu phi con vì thương nhớ mà sinh bệnh. Thân thể dần suy nhược, đến khi sinh đệ đệ con thì… mất máu quá nhiều…”

Giọng nói ông ta mang theo vài phần tiếc nuối.

“Đó là năm nào?” Lạc Thanh Vũ dường như hỏi rất tùy ý.

Lạc Hải Thiên thoáng ngạc nhiên. Không nghĩ nàng sẽ hỏi kỹ đến vậy, nhưng nghĩ lại, con gái mới trở về hỏi về ngày giỗ của mẫu thân cũng là điều hợp lý. Ông trầm ngâm một chút, rồi trả lời:

“Năm 1983 theo lịch Hải quốc, ngày mười tám tháng tám.”

May mà ông vẫn còn nhớ rõ ngày ấy.

Lạc Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt liếc qua hai người trước mặt, khẽ thở dài:

“Hóa ra là vậy… Xem ra người thật vô phúc. Ta cũng thật vô duyên, đến mặt cuối cùng của mẫu phi cũng chẳng thể gặp.”

Trong giọng nói là nỗi nuối tiếc sâu kín.

Vành mắt Lạc Vương phi khẽ đỏ lên, bước lên một bước, ôm lấy vai nàng, giọng tha thiết:

“Hài tử, con còn có ta. Ta sẽ xem con như con ruột của mình mà thương yêu.”

Lạc Thanh Vũ hơi cúi đầu, cười nhẹ:

“Vậy thì… đa tạ di nương.”

Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ “di nương”, giọng nói êm ái mà không kém phần sâu sắc. Một đôi mắt như nước khẽ nhìn Lạc Vương phi, giọng thành khẩn:

“Trong ký ức mơ hồ của ta, dường như cũng có vài hình ảnh. Ta nhớ, khi đó di nương rất thương ta…”

Thật vậy, nàng có nhớ một chút. Nhất là đoạn ký ức bị ném bỏ giữa núi rừng năm đó, mãi mãi khắc sâu trong lòng.

6

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.