TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35

Lạc Vương phi tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo. Nếu nữ nhi thực sự bị trục xuất khỏi sư môn, vậy thì chẳng những thể diện mất sạch, về sau đừng nói mộng làm Thái tử phi, ngay cả muốn gả vào một nhà quan lại bình thường e cũng khó càng thêm khó!

Nàng lập tức kéo tay con gái quỳ xuống, khẩn thiết cầu xin:

“Xin Quốc Sư đại nhân bớt giận, tha cho con bé một lần…”

Đại Quốc Sư hơi trầm ngâm, không mở lời.

Lạc Vương phi vừa thấy có hy vọng, càng thêm nỗ lực, lập tức quay sang Lạc Thanh Vũ, từ đầu đến cuối vẫn đứng ngoài, như thể chỉ là một người khách, dịu giọng nói:

“Vân Hạ, đứa trẻ ngoan… từ sau khi con mất tích, vì nương thương nhớ đến gần như mù cả mắt. Muội muội con cũng đau lòng không kém, ngày ngày khóc đòi tìm tỷ tỷ.

Ai, mấy năm nay không biết bao nhiêu kẻ vì tham chút lợi lộc mà mang hài tử đến giả mạo con, khiến cả nhà mừng hụt hết lần này đến lần khác. Lâu dần thành quen, muội con đối với những ai giả mạo tỷ tỷ đều sinh tâm phản cảm.

Lần này e là nó nhất thời hiểu lầm, tưởng con cũng là kẻ giả mạo, mới có hành động lỗ mãng như thế. Con chớ nên trách muội. Một lát nữa con có mắng, có đánh nó, nương đều không ngăn cản. Dù gì các con cũng là ruột thịt một nhà, thân tỷ muội máu mủ tình thâm, con hãy nể chút tình mà thay muội muội nói đỡ một câu trước mặt Quốc Sư đại nhân, xin ngài tha cho con bé một lần.”

Mấy lời ấy của Lạc Vương phi, chẳng những khéo léo giải thích hành vi của nữ nhi, còn nhân đó gài Lạc Thanh Vũ vào thế khó mà thoái thác – vừa khơi tình thân, vừa khơi trách nhiệm. Một mũi tên bắn ba con chim, làm Lạc Thanh Vũ – người vốn dày dạn giang hồ – cũng không khỏi âm thầm tán thưởng.

Nàng còn phải ở lại Lạc Vương phủ một thời gian, cũng chẳng nên kết thù kết oán với cả nhà bọn họ. Huống hồ nhìn vẻ mặt Đại Quốc Sư, dường như cũng có ý để lại đường lui. Nếu nàng không nói, chỉ e kết cục cuối cùng vẫn chẳng thay đổi, chi bằng… bán cho bọn họ một phần ân tình, giữ cho đôi bên đều đẹp mặt.

Lạc Thanh Vũ mỉm cười:

“Di nương nói rất phải. Nàng tuy bất nhân, suýt nữa lấy mạng ta, nhưng dù gì cũng là muội muội ruột thịt, ta cũng không thể quá tuyệt tình. Quốc Sư đại nhân, chuyện này nếu xét tình thì có thể thứ tha. Xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho muội ấy lần này.”

Nói đến đây, mắt nàng khẽ xoay, tựa hồ bỗng nghĩ ra điều gì, tiếp lời:

“Chỉ là, nàng dám cả gan mạo phạm Quốc Sư, nếu cứ dễ dàng bỏ qua, e là khó phục lòng người. Hay là… để nàng bị "lưu phái xem xét", ngài thấy thế nào?”

Đại Quốc Sư khẽ nhướng mày, nửa cười nửa không nhìn nàng:

“‘Lưu phái xem xét’? Từ này mới mẻ đấy. Ý là sao?”

Lạc Thanh Vũ nhẹ giọng đáp, phong thái thong dong:

“Chính là không lập tức trục xuất khỏi sư môn, tạm thời lưu lại môn phái để xem xét một năm. Nếu muội ấy biết tuân thủ môn quy, tôn kính trưởng bối, yêu thương sư huynh đệ, vậy thì có thể giữ lại. Nếu vẫn ngoan cố tái phạm, đến lúc ấy đuổi đi cũng chưa muộn.”

Đôi mắt Đại Quốc Sư khẽ nheo lại, trong con ngươi đen nhánh tựa như lấp lánh ánh sáng kỳ dị:

“Cách trừng phạt này cũng coi là thỏa đáng… Được, cứ làm vậy đi. Ngươi nghĩ ra cách này cũng là sáng dạ nhỉ?”

Ánh mắt hắn quá mức thâm sâu, khiến Lạc Thanh Vũ khẽ rùng mình. Nàng luôn có cảm giác người này như thể đã nhìn thấu nàng từ lâu, trong lòng bất giác dấy lên một chút bất an.

Nhưng nàng vẫn giữ nét cười trên môi, trả lời lửng lơ, vừa không nhận mà cũng chẳng chối:

“Quốc Sư đại nhân anh minh.”

Đại Quốc Sư không nói gì thêm.

Lạc Hải Thiên cuối cùng cũng thở phào, ánh mắt mang theo chút cảm kích nhìn sang đại nữ nhi.

Dù chuyện hôm nay bắt nguồn từ nàng, nhưng nàng chẳng làm gì sai. Thế mà giờ đây nàng lại có thể lấy ơn báo oán, mở lời cầu xin cho muội muội, khiến ông thật sự vừa vui vừa hổ thẹn.

6

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.