TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31

Lạc Hải Thiên vô cùng khó xử, ho khan một tiếng rồi gượng cười nói:

“Vân Triều, tỷ tỷ con đã trở về. Mau, qua đây chào tỷ tỷ một tiếng.” Vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía Lạc Thanh Vũ.

“Tỷ tỷ?” Lạc Vân Triều sững người, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm về phía Lạc Thanh Vũ, nhất thời chưa thể phản ứng kịp:

“Tỷ tỷ gì cơ?”

Vừa rồi lúc nàng bước vào, ánh mắt đã chăm chú dõi theo Đại Quốc Sư, dĩ nhiên cũng nhìn thấy Lạc Thanh Vũ bằng khóe mắt, nhưng vì thấy nàng ăn mặc tầm thường, vẻ ngoài lại đen đúa xấu xí, nên hoàn toàn không để tâm.

Lạc Hải Thiên cười đáp:

“Đây chính là đại tỷ của con, Vân Hạ đấy, lớn hơn con một tuổi. Hồi còn nhỏ hai đứa còn thường chơi đùa cùng nhau…”

Lạc Vân Triều vẫn là một đứa trẻ, dù được dạy dỗ theo khuôn phép tiểu thư khuê các, nhưng gặp tình huống bất ngờ như thế này, nhất thời không kìm được cảm xúc. Sắc mặt nàng tái nhợt, buột miệng thốt lên:

“Chẳng phải nàng đã ch… đã mất rồi sao?”

Lạc Thanh Vũ suýt chút nữa thì bật cười.

Một câu hỏi thật khiến người ta không đỡ nổi, nàng nghĩ, đúng là một nha đầu ngốc nghếch, hỏi ra câu ngớ ngẩn như vậy, xem ra hình tượng thục nữ trong sáng không giữ nổi nữa rồi.

Nàng khoanh tay, đứng đó thong thả nhìn cha con họ, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhàn nhạt đầy ý trào phúng.

Chợt như cảm nhận được điều gì, ánh mắt nàng khẽ chuyển, thoáng liếc về phía Đại Quốc Sư, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của hắn. Trong ánh mắt kia mang theo một tia đánh giá sâu kín khiến tim nàng bất giác thắt lại.

Lạc Thanh Vũ cười nhẹ, tỏ vẻ vô tội, bước mấy bước về phía sau như tình cờ, nép về phía Đại Quốc Sư.

Lạc Hải Thiên lúng túng ra mặt, vội vàng xua tay nói:

“Vân Triều, đừng nói bậy. Tỷ tỷ con năm đó chỉ là mất tích thôi. Khụ khụ… nàng may mắn nên mới thoát nạn trở về. Hai đứa là chị em, phải yêu thương gắn bó với nhau.”

Nhưng cú sốc với Lạc Vân Triều lần này quá lớn.

Ở Lạc Vương phủ, từ nhỏ đến lớn nàng luôn thuận buồm xuôi gió, lại được mẫu thân bồi dưỡng từ bé để trở thành Thái tử phi. Phụ thân lại yêu chiều hết mực, nàng vừa dịu dàng, lại kiêu ngạo, tính cách như một tiểu thư đại viện điển hình.

Giờ đột nhiên biết được người vốn được cho là đã khuất, tỷ tỷ “chính thất” lại sống sót trở về, mà bản thân nàng chẳng qua là người chiếm chỗ thay thế, cảm giác như thể mọi thứ nàng đang có sắp bị tước đi. Trong đầu như có tiếng sét đánh, nàng chẳng kịp giữ gìn phong thái, mặt mày tái xanh, cơn giận dâng trào.

“Đại tỷ gì chứ? Nàng chết từ lâu rồi! Cái người xấu xí này chắc chắn là đồ giả mạo! Hừ, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ có dã tâm muốn lên làm phượng hoàng mà thôi! Ta phải gϊếŧ nàng!”

Cổ tay trắng muốt vung lên, một đạo ánh sáng màu xanh nhạt xé gió phóng thẳng về phía Lạc Thanh Vũ!

Một chiêu này, nàng dốc toàn lực, mục đích là hạ sát đối phương trong một đòn, ra tay không hề nương tình!

Lạc Hải Thiên biến sắc, hét lên:

“Không được!” Nhưng thân là văn nhân, ông hoàn toàn không kịp ngăn cản.

Lạc Thanh Vũ tuy không có nội lực hay niệm lực, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại cực kỳ phong phú. Nàng vốn đã có phòng bị, chỉ khẽ nghiêng người một bước, nhẹ nhàng tránh sang một bên, liền ẩn vào phía sau Đại Quốc Sư.

Đạo quang kia không kịp thu về, nhắm thẳng vào vị thần tiên cao cao tại thượng đang nhàn nhã uống trà trước mặt.

Đại Quốc Sư thậm chí không buồn ngẩng đầu, chỉ nhẹ phất tay áo, luồng ánh sáng kia liền như tuyết tan trong nắng sớm, lập tức biến mất không chút tăm tích.

Vậy mà lại dám công kích Đại Quốc Sư?

Ở Thương Hải quốc, luật lệ đã ghi rõ, kẻ nào mưu hại Đại Quốc Sư, xem như mưu sát thiên tử, tội đáng tru di cửu tộc!

2

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.