TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Nói đoạn, ông quay đầu hô: “Vân Triều, vào đi.”

Vừa dứt lời, cánh cửa không gió mà tự mở, một bóng dáng mảnh khảnh, nhẹ nhàng như khói sương lướt vào.

Đúng vậy, nàng thật sự là lướt vào. Hai chân không chạm đất, cơ thể cách mặt sàn chừng hai thước, một thân váy dài xanh biếc lượn sóng theo từng động tác, phấp phới như tiên, vừa linh động vừa thanh thoát.

Tới trước mặt Lạc Hải Thiên, nàng khẽ xoay người một vòng rồi nhẹ nhàng hạ xuống, hành lễ dịu dàng: “Thỉnh an phụ thân.” Giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh cất tiếng giữa rừng xuân.

Thiếu nữ ấy trông lớn hơn Lạc Thanh Vũ một chút, vóc người cao ráo, dáng dấp yểu điệu, đã có phong thái thiếu nữ đang độ xuân thì. Làn da mịn màng, trắng mượt như ngọc, mũi cao môi mỏng, đôi mắt đen long lanh như phủ một tầng nước, nhìn vào như muốn hút hồn người khác. Vận một chiếc váy dài chấm đất, toàn thân như đóa phù dung vừa chớm nở, vừa e ấp vừa quyến rũ.

Lạc Hải Thiên nhìn thấy nữ nhi đắc ý nhất, trên mặt không giấu nổi vẻ cưng chiều. Ông dịu giọng: “Đứa nhỏ ngốc, còn không mau tới bái kiến Quốc Sư đại nhân? Đây là sư tổ của con, cũng là sư phụ của Liên Ngọc pháp sư, sư phụ con.”

Lạc Vân Triều dù còn mang chút nét ngây thơ, nhưng cử chỉ đã mang dáng vẻ tiểu thư khuê các. Nàng hành lễ một cách đoan trang trước Đại Quốc Sư: “Đồ tôn Lạc Vân Triều tham kiến sư tổ.”

Đại Quốc Sư khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người nàng, giọng điệu dường như mang theo ý cười: “Liên Ngọc nhận được một đồ đệ tốt. Tuổi còn nhỏ mà niệm lực đã đạt đến tầng thứ năm, so với sư phụ năm đó còn thông minh hơn nhiều.”

Chỉ cần liếc qua một lần nàng vừa nãy thi triển, hắn đã nắm rõ thực lực hiện tại của nàng.

Người như Đại Quốc Sư vốn không dễ khen ngợi ai. Được một lời từ hắn, còn quý hơn ngàn vạn lời từ vua ban thưởng.

Lạc Vân Triều đôi mắt càng thêm sáng rực, cúi đầu ngọt ngào: “Tất cả là nhờ sư tổ và sư phụ dạy dỗ, đồ tôn mới có thể đạt được chút thành tựu ngày hôm nay.”

Nàng nói năng cung kính, biết trên biết dưới, lễ độ chu toàn.

Một cô nương tuổi còn nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện, nếu thật sự bước chân vào hậu cung, có lẽ sẽ là một tay bát diện linh lung đầy bản lĩnh.

Đại Quốc Sư khẽ cười, đôi mắt sau lớp mặt nạ hơi híp lại: “Vân Triều tiểu thư quả là khéo ăn khéo nói. Nhưng… bổn tọa càng thích những đứa trẻ dựa vào thực lực hơn.”

Lạc Vân Triều khựng lại một chút, vội vàng cúi đầu: “Sư tổ dạy rất đúng. Đồ tôn nhất định sẽ không ngừng rèn luyện, cố gắng trở thành một thần nữ chân chính, tương lai có thể bảo vệ bá tánh Thương Hải quốc.”

Đại Quốc Sư nhấp một ngụm trà, giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Bảo vệ bá tánh Thương Hải quốc là việc của Hoàng hậu. Ngươi, làm tốt phần việc của mình là được.”

Lạc Vân Triều thoáng khựng lại.

Nàng không ngờ rằng Đại Quốc Sư lại đáp như vậy.

Vừa rồi những lời nàng nói chẳng qua là ẩn ý mình sẽ trở thành Thái tử phi. Vậy mà lời hắn lại như tạt thẳng một chậu nước lạnh, phủ định hoàn toàn khả năng đó.

Nàng biết rõ, Đại Quốc Sư đã nhiều năm không thu đồ đệ. Mà nàng có thể bái nhập môn hạ Liên Ngọc pháp sư, kỳ thực chính là để thừa cơ tạo dựng quan hệ với hắn, một phần để học niệm lực, phần khác để mượn sức hắn sau này.

Phụ thân nàng vì nàng đã lo liệu hết thảy, chỉ chờ cơ hội lần này Đại Quốc Sư tới, nàng liền bày ra sở học trước mặt, lấy được sự tán thành của hắn, danh phận Thái tử phi coi như chắc chắn trong tay.

Nào ngờ… chỉ một câu của hắn đã khiến mọi dự liệu tan tành!

Những điều mẫu thân dặn dò, những gì nàng đã tính toán, tất cả đều không ngờ tới kết quả này. Vân Triều thoáng mất tinh thần, bất giác quay đầu nhìn về phía phụ thân, người vẫn luôn yêu thương nàng nhất, khẽ gọi một tiếng: “Phụ thân…”

6

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.