TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Tuy là nữ nhân duy nhất trong đoàn, nhưng vì ngoại hình xấu xí, lại bẩn thỉu nhếch nhác, Lạc Thanh Vũ hoàn toàn không thu hút được chút thiện cảm nào. Đám kỵ sĩ áo đen đi cùng đoàn cũng đều tự giác né tránh nàng, giữ khoảng cách xa tới tám trượng, không buồn liếc mắt lấy một cái.

Chỉ có Huyền Băng, đang khổ sở lơ lửng giữa không trung như thể đang đi bộ trong vũ trụ, thỉnh thoảng ngoái đầu liếc nhìn nàng. Không đúng, là liếc nhìn con tuấn mã mà nàng đang cưỡi, ánh mắt đầy vẻ đau lòng lẫn tiếc rẻ.

Lạc Thanh Vũ lại chẳng mảy may bận tâm. Những năm tháng rèn luyện trong cuộc sống đặc công đã tôi luyện cho nàng một bản lĩnh vững vàng. Đôi lúc, bắt gặp Huyền Băng đang len lén liếc nhìn, nàng còn nở một nụ cười ranh mãnh, cố tình khiến gương mặt đang nhăn nhó của đối phương càng thêm khó coi.

Đoàn xe thẳng tiến về dịch quán trong thành. Quan viên ở đó đã sớm quỳ rạp dưới đất, trông còn long trọng hơn cả lúc nghênh đón hoàng đế.

Chẳng lẽ ở nơi này, Quốc Sư còn có địa vị cao hơn cả hoàng đế sao?

Lạc Thanh Vũ thoáng nghi ngờ. Xe ngựa dừng lại chưa lâu, giọng nói lười nhác của Quốc Sư đã vang lên:

“Giúp vị cô nương này chỉnh trang lại cho tử tế. Nếu còn để sót một con rận trên người nàng, bản tọa sẽ đập tan cái dịch quán này.”

Quan dịch ngẩn người, lập tức ngó quanh hàng ngũ kỵ sĩ, cuối cùng mới phát hiện ra Lạc Thanh Vũ với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, thân hình gầy guộc lấm lem. Cả người ông ta run lên vì sốc.

Đại Quốc Sư từ đâu lại tìm được một cô nương như thế này?

Nếu không phải nàng nổi bật giữa đám người vì quá nhếch nhác, ông ta suýt nữa đã không nhận ra giới tính của nàng. Trời đất ơi, đến ăn mày ngoài phố trông còn có da có thịt và sạch sẽ hơn nàng…

Ông ta vội vàng vâng dạ, xe ngựa tiếp tục rời đi, để lại Lạc Thanh Vũ và viên quan kia trố mắt nhìn nhau.

“Cô… cô nương, mời đi theo tôi.” Quan dịch vừa nói vừa len lén liếc nhìn bộ móng tay dài đen sì của nàng, e sợ nàng bỗng nhiên vung móng cào lên mặt mình một cái.

Lạc Thanh Vũ có phần buồn bực. Chẳng lẽ trông nàng đáng sợ đến thế sao?

Dù trong lòng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi vừa nhìn thấy chính mình trong gương, nàng vẫn bị sốc một phen không nhẹ.

Mái tóc rối như tổ quạ, làn da xám xịt, thô ráp. Bàn tay khô đét như vuốt ưng. Trên người lẫn khuôn mặt đầy rẫy vết thương, chỗ đã lành thì thành sẹo, chỗ vẫn còn rớm máu, nhìn mà phát hoảng. Lại khoác thêm bộ da thú rộng thùng thình, thoạt trông chẳng khác gì Tôn Ngộ Không vừa phá núi Ngũ Hành thoát ra.

Nàng khẽ thở dài. Thân thể này đã từng phải chịu đựng bao nhiêu cay đắng mới ra nông nỗi này?

Nhưng hiện tại nàng đã tiếp nhận thân xác này, vậy thì từ giờ trở đi, nàng tuyệt đối không để bản thân chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa!

Dù cho đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ, nàng cũng sẽ sống nên người, hơn cả xưa kia!

Sau khi ngâm mình trong thau nước tới hai canh giờ, thay hết ba lượt nước, nàng cuối cùng cũng đã sạch sẽ ra hồn.

Khoác lên người bộ váy áo mà dịch quan chuẩn bị, đứng trước gương soi lại, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng… cuối cùng cũng không đến mức khiến người ta giật mình khϊếp vía nữa.

Nàng tỉ mỉ quan sát khuôn mặt mình. Nếu bỏ qua làn da sạm đen và thô ráp, xét riêng ngũ quan thì thân thể này vốn dĩ là một tiểu mỹ nhân. Nhất là đôi mắt, tròng đen tròng trắng rõ ràng, ánh lên nét rực rỡ như vì sao trong đêm. Đôi môi hơi tái, lại khô nứt, nhưng dáng môi lại đẹp hoàn hảo, là loại môi hình thoi rất hiếm gặp.

Giữa trán còn có một nốt chu sa hình hoa mai, đỏ rực rỡ, tựa như một hạt đậu đỏ nhỏ, khiến gương mặt vốn bình thường như bừng sáng.

5

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.