TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

“Quốc Sư đại nhân, chuyện… chuyện đám sói kia không thể thả được! Nếu thả ra, e rằng chúng lại quay về gây họa cho thôn Dũng Sĩ!” Một người thợ săn sợ hãi quỳ rạp dưới đất, cố gắng thưa bẩm.

“Ồ?” Giọng nói từ trong xe ngựa vang lên, vẫn là kiểu thong dong lười nhác, nhưng dường như tâm trạng hôm nay của Đại Quốc Sư khá tốt, ông ta vậy mà chịu mở lời đáp lại một kẻ tầm thường: “Ngươi từng nghe chuyện cổ tích về loài sói và loài nai chưa?”

“Dạ… chưa từng nghe qua.” Gã thợ săn vừa mừng vừa sợ, lập tức cung kính đáp lời.

“Muốn nuôi một bầy nai mập mạp, khỏe mạnh trên thảo nguyên, thì phải thả vào đó vài con sói. Không có sói rượt đuổi, lũ nai sẽ chỉ biết nằm ăn chờ chết, vừa lười lại vừa béo.” Giọng nói ấy vẫn nhàn nhạt, nhưng từng chữ như mang theo lưỡi dao sắc lạnh: “Nếu đến cả vài con sói cũng không chống đỡ nổi, thì cái gọi là "thôn Dũng Sĩ" các ngươi sớm nên đổi tên thành "thôn Cẩu Hùng" đi. Vậy mới đúng bản chất.”

Gã thợ săn mặt tái mét, mồ hôi tuôn như mưa, không dám nói thêm nửa lời.



“Huyền Băng, đem ngựa của ngươi nhường cho nàng ấy.” Đại Quốc Sư ra lệnh.

Huyền Băng khựng lại, thoáng khó xử. Nơi này đâu có dư ngựa, nếu nhường ngựa đi thì chẳng phải hắn sẽ phải cuốc bộ về sao?

“Chuyện này… Thuộc hạ…” Hắn ngập ngừng không dám nói hết.

“Nếu không… ” Giọng nói bên trong xe ngựa vang lên, mang theo ý cười mơ hồ, “Ngươi lên xe cùng ta, ngồi tạm một chuyến?”

“Thuộc hạ không dám!” Huyền Băng giật mình, lập tức đứng thẳng người. Đừng nói là ngồi cùng, chỉ cần bước vào chiếc xe ấy thôi cũng đủ khiến hắn kinh hồn bạt vía.

“Nếu không dám, thì cùng Huyền Minh cưỡi chung một ngựa. Ta thấy hai người các ngươi suốt ngày đấu võ mồm, giờ có thể nhân cơ hội này bồi đắp thêm tình cảm.” Giọng nói kia vẫn nhẹ nhàng, thong thả như nước chảy.

Huyền Băng tức thì hóa đá. Cùng Huyền Minh cưỡi chung một ngựa? Chuyện này… quá xấu hổ!

“Quốc Sư đại nhân, thuộc hạ vẫn nên dùng thuật phi hành, vừa hay tiện thể luyện thêm ngự phong.” Huyền Băng cười gượng, tìm lý do thoát thân.

“Cũng được.” Giọng từ trong xe truyền ra, dường như không mấy để tâm.

Huyền Băng âm thầm thở phào, song trong lòng lại dâng lên một chút u sầu. Ngự phong phi hành thì nhìn qua tiêu sái thật đấy, nhưng lại rất hao tổn tinh lực. Với thực lực hiện tại của hắn, mỗi lần phi hành đều phải căng hết thần kinh, chỉ riêng đoạn đường vài trăm dặm này, e còn mệt hơn đánh nhau một trận.

Lạc Thanh Vũ sau khi dặn dò bầy sói rút lui, liền leo lên lưng ngựa, hòa vào đội ngũ hắc y kỵ sĩ, cùng đoàn xe ngựa của Quốc Sư tiếp tục lên đường.

Chỉ đến khi cưỡi ngựa rồi, nàng mới nhận ra ngựa ở đây cũng không giống ngựa trong thế giới của mình. Chúng được huấn luyện theo cách đặc biệt, thậm chí có thể phi nhanh như gió mà không phát ra một chút âm thanh nào, y như đang cưỡi trên mây.

Đoàn người vượt qua hơn trăm dặm, cuối cùng cũng rời khỏi cánh đồng hoang và tiến vào một thị trấn nhỏ.

Chính lúc ấy, Lạc Thanh Vũ mới thật sự cảm nhận được địa vị và tầm ảnh hưởng của vị Đại Quốc Sư này.

Đoàn xe vừa tiến vào cổng thành, dân chúng hai bên lập tức bỏ hết việc đang làm, từ người cưỡi ngựa, người đi kiệu, đến cả kẻ đang mua nước tương, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, phủ phục không dám ngẩng đầu.

Lạc Thanh Vũ cưỡi ngựa, hòa vào đoàn kỵ sĩ áo đen, ban đầu còn hơi lo lắng vì bộ dạng nhếch nhác và y phục tạm bợ của mình, sợ gây sự chú ý. Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện, không một ai dám nhìn lên, đến nỗi nếu nàng có lỡ không mặc gì mà cưỡi ngựa thì e rằng cũng chẳng có ai dám liếc mắt.

Nàng tuy là một nữ tử, nhưng trong tình cảnh này, dù xấu xí đến đâu cũng chẳng khiến ai để tâm. Thứ đáng sợ không phải vẻ ngoài, mà là bóng xe ngựa kia đại diện cho quyền uy không ai dám chống đối.

6

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.