0 chữ
Chương 38
Chương 38: Tình yêu vườn trường (38)
Chuyện buổi sáng chẳng qua chỉ là một đoạn nhỏ, Bùi Sơ không để tâm lắm. Dù sao ngoài hai trận đấu buổi sáng, buổi chiều hắn không phải đối đầu với Dư Quý nữa.
Vậy nên hắn không hề nghĩ tới rằng, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Trong giờ nghỉ giải lao, các thầy cô đã bắt đầu di chuyển về khu nghỉ ngơi dành cho giáo viên. Từ khóe mắt, Bùi Sơ liếc thấy Giang Tầm – người được giao nhiệm vụ thống kê số huy chương của các trường. Đối phương dường như đã chú ý đến hắn từ sớm, khi ánh mắt giao nhau, gương mặt lạnh lùng tựa băng sương kia khẽ gật đầu với hắn.
Bùi Sơ sững lại một chút, rồi thản nhiên dời ánh mắt đi, trong lòng cảm thấy gần đây thái độ của nam chính công đối với mình có chút kỳ quái.
Hắn không suy nghĩ nhiều, vận động cường độ cao khiến người hơi mệt, hắn cầm chai nước uống một ngụm, dựa vào gốc cây, để mặc làn gió nhẹ và ánh nắng ấm áp ru ngủ, từ từ nhắm mắt dưỡng thần.
Lão Trần, giáo viên chủ nhiệm, đúng là không có chút tình người nào, báo ký cho hắn cả đống hạng mục thi đấu. Trên đầu phủ một chiếc khăn lau mồ hôi, Bùi Sơ đang cân nhắc tính khả thi của việc trốn thi.
Nhưng chưa đợi hắn thực hiện, Hứa Ngôn Đàm đã hớt hải chạy tới. Do mấy ngày trước thức đêm học bù mà bị cảm, trong nhóm bạn chỉ có cậu là không đăng ký nhiều hạng mục, suốt cả buổi sáng cứ chạy tới chạy lui đưa nước và cổ vũ cho mọi người.
Vì vậy khi thấy cậu ta chạy lại, Bùi Sơ theo bản năng nghĩ rằng cậu ta mang nước tới.
Nhưng khi Hứa Ngôn Đàm chạy đến gần, Bùi Sơ mới phát hiện tay cậu ta trống không, hơn nữa trên mặt còn có chút sưng.
“Sao thế?”
Hứa Ngôn Đàm thở hổn hển, vẻ mặt lo lắng, chưa kịp lấy lại hơi đã chỉ về phía khu vực tập trung một đám đông trên sân thể dục, hét lên: “Không ổn rồi anh Huyên, trường mình và bọn Thái Bách đánh nhau rồi.”
Bùi Sơ nhìn theo tay cậu chỉ, quả nhiên, một đám người đang xô đẩy lộn xộn, suýt chút nữa làm sập cả lều nghỉ ngơi.
Trước đó đã nói rồi, mỗi lần tổ chức hội thao liên trường, con cháu nhà giàu của Bác Dụ luôn xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ với học sinh các trường tư thục khác.
Những năm trước, vì có Mạc Huyên – một đại ca trường học nổi danh ngang tàng, nóng nảy như một con sư tử hoang dại, nên học sinh các trường khác đều thu mình lại. Bởi lẽ khi Mạc Huyên điên lên là điên thật, ra tay cũng rất độc, chẳng cần quan tâm gia thế đối phương là ai, dù sao Mạc gia cũng không ngại đắc tội với ai cả.
Nhưng năm nay, Thái Bách lại xuất hiện một nhân vật mới là Dư Quý, học sinh lớp 10, gia thế không bằng Mạc gia, nhưng thủ đoạn thì không phải ai cũng dám đυ.ng vào. Giống như một con rắn độc, dù sư tử có mạnh mẽ đến đâu, bị nó quấn lấy cũng khó tránh khỏi bị cắn một nhát.
Trước đó, Dư Quý đã thua Bùi Sơ trong cuộc thi nhảy xa, đến cự ly 5000 mét lại bị hắn dùng một tay ấn ngã xuống đất, mất mặt hoàn toàn. Chuyện này đủ để khiến Dư Quý căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong các hạng mục thi đấu sau đó, Dư Quý không còn đối đầu trực tiếp với Bùi Sơ nữa, nên hắn dồn hết cơn giận vào những học sinh khác của Bác Dụ. Trong cuộc thi chạy tiếp sức 800 mét, hắn liên tiếp giở trò bẩn khiến không ít vận động viên của Bác Dụ bị thương.
Người bị thương nặng nhất chính là cậu học sinh lớp 10 từng cùng Bùi Sơ đấu bóng rổ, và còn gọi cả Giang Tầm đến tiếp viện. Đầu gối phải của cậu ta bị người ta thúc mạnh vào, dẫn đến trật khớp.
Cậu ta tức giận không chịu nổi, sau khi trận đấu kết thúc liền đi tìm người tính sổ, tố cáo đối phương gian lận. Kết quả, đám người Thái Bách lại phản công, nói rằng trước đó trong trận chạy 5000 mét, chẳng phải Mạc Huyên cũng chơi bẩn khiến Dư Quý ngã sấp mặt, mất cả huy chương vàng sao?
Bình thường tuy không ưa gì thói ngang ngược của Mạc Huyên, nhưng lúc chạy 5000 mét thì ai cũng thấy rõ là Dư Quý tự va vào người ta rồi tự ngã. Thế là đám người Bác Dụ lập tức phản bác, lời qua tiếng lại rồi cuối cùng còn động tay động chân.
Đúng lúc đó, Thi Khải và mấy người khác trông thấy. Mặc dù bình thường họ rất thích bắt nạt học sinh trong trường, nhưng chuyện bị trường khác ức hϊếp lại là vấn đề khác. Huống hồ bọn chó Thái Bách còn đang bôi nhọ Mạc Huyên, thế là cả đám hùng hổ xắn tay áo xông vào. Hòa vào bầu không khí sục sôi, không ít học sinh Bác Dụ cũng lao vào ẩu đả.
Nhưng đối phương là dân xã hội đen, đám đàn em xung quanh đều là dân chơi lão luyện, thủ đoạn cực kỳ bẩn thỉu. Mấy người Sử Khải dần dần đuối sức chống đỡ, Hứa Ngôn Đàm thấy tình hình không ổn, vội vã chạy đi tìm Bùi Sơ cứu viện.
Vậy nên hắn không hề nghĩ tới rằng, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Trong giờ nghỉ giải lao, các thầy cô đã bắt đầu di chuyển về khu nghỉ ngơi dành cho giáo viên. Từ khóe mắt, Bùi Sơ liếc thấy Giang Tầm – người được giao nhiệm vụ thống kê số huy chương của các trường. Đối phương dường như đã chú ý đến hắn từ sớm, khi ánh mắt giao nhau, gương mặt lạnh lùng tựa băng sương kia khẽ gật đầu với hắn.
Bùi Sơ sững lại một chút, rồi thản nhiên dời ánh mắt đi, trong lòng cảm thấy gần đây thái độ của nam chính công đối với mình có chút kỳ quái.
Hắn không suy nghĩ nhiều, vận động cường độ cao khiến người hơi mệt, hắn cầm chai nước uống một ngụm, dựa vào gốc cây, để mặc làn gió nhẹ và ánh nắng ấm áp ru ngủ, từ từ nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng chưa đợi hắn thực hiện, Hứa Ngôn Đàm đã hớt hải chạy tới. Do mấy ngày trước thức đêm học bù mà bị cảm, trong nhóm bạn chỉ có cậu là không đăng ký nhiều hạng mục, suốt cả buổi sáng cứ chạy tới chạy lui đưa nước và cổ vũ cho mọi người.
Vì vậy khi thấy cậu ta chạy lại, Bùi Sơ theo bản năng nghĩ rằng cậu ta mang nước tới.
Nhưng khi Hứa Ngôn Đàm chạy đến gần, Bùi Sơ mới phát hiện tay cậu ta trống không, hơn nữa trên mặt còn có chút sưng.
“Sao thế?”
Hứa Ngôn Đàm thở hổn hển, vẻ mặt lo lắng, chưa kịp lấy lại hơi đã chỉ về phía khu vực tập trung một đám đông trên sân thể dục, hét lên: “Không ổn rồi anh Huyên, trường mình và bọn Thái Bách đánh nhau rồi.”
Trước đó đã nói rồi, mỗi lần tổ chức hội thao liên trường, con cháu nhà giàu của Bác Dụ luôn xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ với học sinh các trường tư thục khác.
Những năm trước, vì có Mạc Huyên – một đại ca trường học nổi danh ngang tàng, nóng nảy như một con sư tử hoang dại, nên học sinh các trường khác đều thu mình lại. Bởi lẽ khi Mạc Huyên điên lên là điên thật, ra tay cũng rất độc, chẳng cần quan tâm gia thế đối phương là ai, dù sao Mạc gia cũng không ngại đắc tội với ai cả.
Nhưng năm nay, Thái Bách lại xuất hiện một nhân vật mới là Dư Quý, học sinh lớp 10, gia thế không bằng Mạc gia, nhưng thủ đoạn thì không phải ai cũng dám đυ.ng vào. Giống như một con rắn độc, dù sư tử có mạnh mẽ đến đâu, bị nó quấn lấy cũng khó tránh khỏi bị cắn một nhát.
Trong các hạng mục thi đấu sau đó, Dư Quý không còn đối đầu trực tiếp với Bùi Sơ nữa, nên hắn dồn hết cơn giận vào những học sinh khác của Bác Dụ. Trong cuộc thi chạy tiếp sức 800 mét, hắn liên tiếp giở trò bẩn khiến không ít vận động viên của Bác Dụ bị thương.
Người bị thương nặng nhất chính là cậu học sinh lớp 10 từng cùng Bùi Sơ đấu bóng rổ, và còn gọi cả Giang Tầm đến tiếp viện. Đầu gối phải của cậu ta bị người ta thúc mạnh vào, dẫn đến trật khớp.
Cậu ta tức giận không chịu nổi, sau khi trận đấu kết thúc liền đi tìm người tính sổ, tố cáo đối phương gian lận. Kết quả, đám người Thái Bách lại phản công, nói rằng trước đó trong trận chạy 5000 mét, chẳng phải Mạc Huyên cũng chơi bẩn khiến Dư Quý ngã sấp mặt, mất cả huy chương vàng sao?
Bình thường tuy không ưa gì thói ngang ngược của Mạc Huyên, nhưng lúc chạy 5000 mét thì ai cũng thấy rõ là Dư Quý tự va vào người ta rồi tự ngã. Thế là đám người Bác Dụ lập tức phản bác, lời qua tiếng lại rồi cuối cùng còn động tay động chân.
Đúng lúc đó, Thi Khải và mấy người khác trông thấy. Mặc dù bình thường họ rất thích bắt nạt học sinh trong trường, nhưng chuyện bị trường khác ức hϊếp lại là vấn đề khác. Huống hồ bọn chó Thái Bách còn đang bôi nhọ Mạc Huyên, thế là cả đám hùng hổ xắn tay áo xông vào. Hòa vào bầu không khí sục sôi, không ít học sinh Bác Dụ cũng lao vào ẩu đả.
Nhưng đối phương là dân xã hội đen, đám đàn em xung quanh đều là dân chơi lão luyện, thủ đoạn cực kỳ bẩn thỉu. Mấy người Sử Khải dần dần đuối sức chống đỡ, Hứa Ngôn Đàm thấy tình hình không ổn, vội vã chạy đi tìm Bùi Sơ cứu viện.
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
