TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Tình yêu vườn trường (17)

Anh đến đây không phải vì đứa em trai chỉ biết gây rắc rối kia mà là vì Bạch Lâm.

Là cổ đông của trường trung học Bác Dụ, Mạc Thanh đương nhiên biết đến Bạch Lâm từ rất sớm. Năm ngoái trong lễ khai giảng, người đã trao học bổng cho Bạch Lâm chính là Mạc Thanh.

Vì thế, hai người đã gặp nhau từ trước, thậm chí còn có chút liên hệ riêng tư.

Ấn tượng của Mạc Thanh về cậu học sinh này rất tốt, anh không thể hiểu nổi tại sao Bạch Lâm lại dính líu đến một vụ ẩu đả tập thể như thế này, nên đích thân đến để tìm hiểu.

Ba người Thi Khải vốn còn đang dựa tường một cách lười nhác, khi thấy Mạc Thanh trong bộ âu phục chỉn chu bước vào, lập tức cảm thấy áp lực.

Họ không sợ thầy giám thị mặt lạnh hay ghi sổ kỷ luật của trường, nhưng lại e ngại Mạc Thanh - vị cổ đông ít khi quản chuyện trường học nhưng lại có khí chất uy nghiêm khó tả.

Cũng bởi vì họ biết rõ quan hệ giữa Mạc Thanh và Mạc Huyên rất tệ.

Nghĩ đến đây, cả bọn căng thẳng nhìn về phía Bùi Sơ và Mạc Thanh. Tưởng rằng anh Huyên của họ lại sắp sửa bị mắng một trận tơi bời, nhưng không ngờ, Mạc Thanh vừa bước vào đồn, lại đi thẳng về phía góc phòng nơi Bạch Lâm và Giang Tầm đang đứng.

"Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại đánh nhau?" Mạc Thanh cau mày, giọng trầm thấp hỏi.

"Anh Mạc, em..."

Bạch Lâm, khoác trên mình bộ đồng phục trung học Bác Dụ, có chút căng thẳng. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu bị bắt gặp tham gia một vụ ẩu đả tập thể, lại còn là ở đồn cảnh sát.

Cậu ngoan ngoãn siết chặt chiếc áo khoác mà mình luôn ôm trong tay, trong lòng thấp thỏm không yên. Nhưng ánh mắt lại không kìm được mà liếc nhìn về phía Mạc Huyên đang làm bản tường trình, hình ảnh vết máu đỏ thẫm trên băng gạc chói lóa trong mắt cậu.

"Xin lỗi, là do em..." Bạch Lâm theo thói quen mở miệng xin lỗi vì vết thương của Mạc Huyên. Mạc Thanh là cổ đông của trung học Bác Dụ, đồng thời cũng là anh trai của Mạc Huyên.

Từ trước đến nay, Mạc Thanh luôn đối xử tốt với cậu, dịu dàng và chín chắn, giúp đỡ và quan tâm cậu rất nhiều. Bạch Lâm luôn biết ơn anh, vì thế cậu cũng luôn nhẫn nhịn trước những lần bị Mạc Huyên bắt nạt.

Nhưng bây giờ, Mạc Huyên lại bị thương vì cứu cậu. Những chuyện bị bắt nạt trước đây cậu không nhớ đến nữa, đối mặt với Mạc Thanh - anh trai của Mạc Huyên, cậu chỉ cảm thấy tội lỗi.

Cúi đầu siết chặt chiếc áo khoác trong tay, giọng nói cậu khẽ khàng: "Mạc Huyên bị thương là vì em..."

"Em không sao chứ?"

Một bàn tay ấm áp đặt lên đầu Bạch Lâm, cắt ngang câu nói chưa dứt của cậu: "Có bị thương không?"

Người thanh niên tuấn tú vẫn cau mày, nhưng trong giọng nói không khó để nhận ra sự quan tâm và lo lắng.

Bạch Lâm sững sờ, không xa đó, ba người Thi Khải cũng sững sờ.

Đây là Mạc Thanh mà họ chưa từng thấy trước mặt Mạc Huyên, người anh trai Mạc gia luôn lạnh nhạt, hờ hững đến cực điểm với em trai mình. Thế nhưng, khi đối mặt với Bạch Lâm, anh lại dịu dàng như anh em ruột thịt.

Ở phía bên kia, kẻ thiếu niên bất hảo đang bị cảnh sát tập trung lấy lời khai – Bùi Sơ, khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh tượng anh em hòa thuận kia liền cười nhạt.

Có lẽ đây chính là sự kỳ diệu của huyết thống. Dù không hề liên quan, vẫn có thể như đã quen biết từ lâu, còn Mạc Huyên dù mang danh là em trai của Mạc Thanh, nhưng khi ở bên nhau lại chỉ như hai người xa lạ.

Ánh mắt hắn dời xuống, bắt gặp ánh nhìn của Giang Tầm đứng bên cạnh Bạch Lâm. Hắn khựng lại trong giây lát, sau đó khóe môi nhếch lên, để lộ nụ cười ngông cuồng, đầy khıêυ khí©h và châm biếm.

Cảnh sát bên cạnh thấy vậy, không chút khách sáo, dùng bút gõ lên đầu hắn, nghiêm giọng: "Thái độ nghiêm túc vào, trả lời thành thật."

Viên cảnh sát thu lại cây bút, viết vài dòng lên sổ ghi chép rồi tiếp tục hỏi: "Con dao ở đâu ra?"

"Nhặt được."

Bùi Sơ chống cằm, thu hồi ánh mắt, đối mặt với câu hỏi của cảnh sát bằng vẻ mặt đầy hợp tác.

Nhưng người cảnh sát không hài lòng, trừng mắt nhìn thiếu niên hư hỏng trước mặt: "Nhặt ở đâu?"

"Trên đất."

Viên cảnh sát trẻ tuổi sa sầm mặt, "bốp" một tiếng đặt mạnh cây bút xuống sổ, nghiêm giọng: “Nghiêm túc đi, tôi nói cho em biết, một khi đã dùng dao gây thương tích thì sẽ trở thành vụ án hình sự. Dù em chưa đủ tuổi vị thành niên cũng khó thoát khỏi trách nhiệm trước pháp luật.”

Biểu cảm nghiêm túc và sắc mặt cứng rắn của đối phương khiến Bùi Sơ có chút bất đắc dĩ. Hắn hạ tay đang chống cằm xuống, hất cằm về phía góc tường nơi tên thanh niên xăm trổ đang ngồi xổm: “Kia kìa, anh cảnh sát, dao là của hắn làm rơi, em chỉ nhặt lên thôi, chẳng làm gì cả.”

Tên thanh niên xăm trổ ở góc tường nhếch môi, khuôn mặt bầm dập thâm tím, hắn định mở miệng phản bác vài câu nhưng vô tình bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Bùi Sơ, cơn đau âm ỉ ở bụng lại trỗi dậy, khiến hắn nuốt ngược lời muốn nói xuống và cúi đầu không dám phản kháng.

5

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.