TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16: Tình yêu vườn trường (16)

Gã thanh niên xăm trổ ngẩng đầu nhìn Bùi Sơ, ban đầu bọn họ dẫn một đám người đến gây rắc rối cho Mạc Huyên, không ngờ rắc rối chưa thấy đâu, lại bị đánh một trận nhừ tử. Giờ đây, trên người đầy vết thương, trong lòng thì phẫn uất, ánh mắt càng thêm căm hận.

Hắn không tin Mạc Huyên thật sự không quan tâm đến tính mạng hai người kia, lập tức xoay mũi dao, lao về phía Bạch Lâm.

Lúc đó, Giang Tầm đang che chắn cho Bạch Lâm. Là một nam chính tiêu chuẩn, Giang Tầm không chỉ học giỏi mà còn thành thạo các kỹ năng thể thao, từ nhỏ đã học võ nên việc đối phó với đám côn đồ này không quá khó khăn, nhưng vừa phải bảo vệ Bạch Lâm lại khá vất vả.

Bạch Lâm không biết đánh nhau, nhưng cậu cũng hiểu bản thân không thể trở thành gánh nặng, vì vậy luôn bám sát phía sau Giang Tầm. Không ngờ, khi cậu còn đang ẩn nấp cẩn thận, gã thanh niên xăm trổ đã lao đến với con dao sắc lạnh.

Con dao càng lúc càng gần, nếu né tránh, Giang Tầm bên cạnh chắc chắn sẽ bị thương, thế nên Bạch Lâm cắn răng, quyết không né tránh.

Giang Tầm phát hiện ra thì đã muộn, lưỡi dao lóe sáng, chỉ trong tích tắc là sẽ đâm vào ngực Bạch Lâm.

Đúng lúc ấy, một bàn tay bất ngờ vươn ra, chắn trước Bạch Lâm.

Lưỡi dao rạch qua cánh tay, để lại một vệt máu đỏ tươi, nhưng chủ nhân của cánh tay vẫn không hề bận tâm, chỉ nhẹ nhàng đẩy Bạch Lâm về phía Giang Tầm.

Cảnh này không hề có trong kịch bản, Bùi Sơ đương nhiên không thể để nam chính công và nam chính thụ bị thương một cách vô lý. Hắn đỡ nhát dao, đẩy Bạch Lâm ra sau, rồi dễ dàng tung cú đá khiến gã thanh niên xăm trổ bay văng, đập thẳng vào đám côn đồ phía sau.

Cú đá khá mạnh, gã thanh niên co quắp như con tôm, con dao nhuốm máu rơi xuống chân Bùi Sơ, bị hắn thản nhiên giẫm lên, không cho đối phương có cơ hội gây thêm chuyện.

Máu nhỏ xuống từ cổ tay hắn, tiếng "tách" khẽ vang lên, xen lẫn trong tiếng dao rơi leng keng và tiếng kêu rên thảm thiết, dường như không đáng kể.

Nhưng trong mắt Bạch Lâm, giọt máu đỏ ấy lại vô cùng chói mắt, âm thanh nhỏ ấy lại vô cùng chói tai.

Giang Tầm cũng không ngờ Mạc Huyên lại lao ra đỡ dao cho mình, đám côn đồ phía sau vì sợ hãi Bùi Sơ mà vô thức lùi lại.

Giang Tầm đón lấy Bạch Lâm, há miệng định nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Sơ, ánh mắt như thể đang nhìn hai người xa lạ chẳng liên quan, mọi lời muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, không sao thốt ra được.

Thấy nam chính công và nam chính thụ không sao, Bùi Sơ liền thu hồi ánh mắt, mũi chân khẽ di nhẹ lên con dao trên đất, giọng nói lười biếng nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng: "Lẽ ra chỉ cần xin lỗi là xong, nhưng bây giờ thì..."

Hắn dùng mũi chân hất con dao lên, đón lấy trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười đầy ẩn ý.

Đám côn đồ xung quanh bị khí thế của hắn làm cho kinh hãi, nuốt nước bọt muốn tháo chạy, nhưng ba người Thi Khải đã sớm chặn đường lui của bọn chúng, lạnh lùng cười: “Dám làm tổn thương anh Huyên của bọn tao?”

“Tốt lắm, chán sống rồi.”

“Cháu trai hư, hôm nay không đánh thì không biết ai là ông mày.”

Thế là trong con hẻm nhỏ hẻo lánh ấy, tiếng kêu la thảm thiết còn vang lên thê thảm hơn lúc trước, từng hồi từng hồi nối tiếp nhau.

Đến khi cảnh sát mà Giang Tầm gọi đến xuất hiện, họ nhìn thấy ba thiếu niên với mái tóc nhuộm sặc sỡ đang đè ép một đám thanh niên vào góc tường đánh đấm không thương tiếc.

Hai học sinh mặc đồng phục đứng một bên, có vẻ bị cảnh tượng này ảnh hưởng, một người mặt tái nhợt, một người quần áo xộc xệch.

Cách đó không xa, một thiếu niên mặc áo phông đen ngồi trên người gã thanh niên xăm trổ bị đánh đến bầm dập, cánh tay nhỏ máu, trên tay còn đang nghịch con dao, trong tiếng kêu gào thảm thiết, hắn trông không khác gì một tên đại ác bá chính hiệu.

Cảnh sát nhíu mày, nhanh chóng xác định "kẻ cầm đầu", lập tức quát lớn về phía Bùi Sơ: "Làm gì đó hả thằng nhóc, bỏ dao xuống ngay!"

Bùi Sơ: "..."

Không khí buổi chiều mùa hè oi bức, những đám mây chì nặng nề che phủ bầu trời, dường như đang ấp ủ một cơn mưa lớn.

Khi Mạc Thanh bước vào đồn cảnh sát, một đám thanh niên hư hỏng đều đang ngồi xổm bên tường, mặt mày ai cũng bầm dập.

Và kẻ gây ra tất cả hiện tại đang lười biếng ngồi trên ghế, một tay chống cằm lim dim mắt, tay còn lại quấn đầy băng trắng vắt qua lưng ghế, máu thấm qua băng trắng loang ra một mảng đỏ chói mắt. Thấy Mạc Thanh bước vào, hắn chỉ lười nhác liếc mắt một cái.

Do tận mắt chứng kiến cảnh Bùi Sơ cầm dao, cảnh sát liền mặc định rằng hắn là kẻ cầm đầu vụ đánh nhau lần này, hiện tại đang vây quanh hắn để ghi chép lời khai.

Vì vụ việc có liên quan đến thanh niên ngoài xã hội, đồn cảnh sát đã quyết định thông báo cho nhà trường.

Trùng hợp là hôm nay Mạc Thanh đến Bác Dụ để thanh tra, vừa nghe hiệu trưởng gọi điện báo cáo, liền lập tức chạy đến.

4

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.